Page 20 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 20
mẹ tôi. Tôi chỉ có một bức hình của chú Hùng Anh cùng
với sô điện thoại ghi ở phía sau. Tôi cứ lưỡng lự mãi là
không biết có nên điện thoại cho chú, và làm như vậy có
đường đột quá hay không. Rồi người ta sẽ đánh giá mình
như thế nào. Nhưng quá bế tắc, tôi đành bấm bụng điện
thoại cho chú. Thật bất ngờ sau vài câu hỏi thăm hoàn
cảnh, chú Hùng Anh đề nghị tôi dọn ngay về nhà chú
với một điều kiện duy nhất, là không được trả tiền ăn và
tiền nhà. Phải chấp nhận miễn phí hoàn toàn. Tôi mừng
như mở cờ trong bụng vì không thể ở nhà thờ lâu hon
nữa, còn dành chỗ cho những người cơ nhỡ khác nữa.
Ngay sáng hôm sau tôi từ giã nhà thờ và đón xe đi
đến ga xe lửa Cabramatta, noi tôi sẽ gặp mặt chú Hùng
Anh lần đầu tiên. Từ xa tôi mừng rỡ nhận ra chú ngay
vì giống y chang như trong hình. Chúng tôi đi thẳng về
nhà chú ở đường Samuel, quận Tempe, cách Cabramatta
chỉ vài cây số.
Tôi được bố trí ở trên một căn gác tuy nhỏ nhưng rất
ấm áp. Sướng nhất là trong phòng lại có sẵn một chiếc
máy cassette cũ nên tối nào tôi cũng có thể bật nhạc
mang từ Việt Nam qua nghe cho đỡ nhớ nhà. Bài Cô Láng
Giềng với tiếng hát Sỹ Phú và mấy bài Không Tên của
Vũ Thành An nghe sao mà buồn và hay thế. Tôi nghe đi
nghe lại không biết bao nhiêu lần mà không thấy chán.
Loay hoay tìm mãi không ra một công việc nào, có lúc
tôi dự định sẽ theo vợ của chú Hùng Anh đi học may hoặc
học cắt tóc để kiếm tiền ăn học, tuy đây là công việc mà
20 • Báu trời khỗng chì có máu xanh