Page 17 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 17
Tôi rất thích hình ảnh của một tổng giám đốc khách
sạn, là một người chỉ huy lịch lãm, một thị trưởng của
một thành phố thu nhỏ. Trong khách sạn biết bao nhiêu
chuyện có thể xảy ra vì có hàng trăm con người thường
xuyên lui tói, làm việc và gần như sinh sống ở đây hàng
ngày. Vì khách sạn nào cũng mở cửa 24/24 và 365 ngày
một năm nên có thể nói người đứng đầu khách sạn
không bao giờ được ngoi nghỉ thật sự. Do đó giám đốc
khách sạn phải là người yêu cái sự bền bỉ âm thầm, cái
chi tiết và cái sự hài lòng của khách hàng có khi chỉ thể
hiện trong ánh mắt.
Tôi chia sẻ ước mơ đi du học và một ngày nào đó trở
thành giám đốc khách sạn cho một người duy nhất: bạn
gái và hiện nay là vợ của tôi. Sau này khi đã thành vợ
thành chồng rồi, vợ tôi có thú nhận là đã quá đỗi ngạc
nhiên khi nghe một anh chàng vừa thi rớt đại học và nay
đang làm bồi bàn mà dám có ước mơ táo bạo như vậy.
ước mơ chẳng qua cũng chỉ là mục tiêu lớn nhất trong
một thời điểm nhất định, và mỗi khi nghĩ đến nó tôi thấy
vơi đi những khó nhọc hiện tại.
Thủ tục xin xuất cảnh du học thật là nhiêu khê và
mông lung vì như đã nói, Việt Nam thời đó chưa có luật
du học tự túc. Có lẽ đây là thử thách đầu tiên đối với lòng
kiên nhẫn của tôi. Cả một thời gian dài công việc thường
kỳ của tôi là “bổ sung hồ sơ”, hết cái này đến cái khác.
Tôi nộp hồ sơ và chờ đợi giống như người đi câu cá vì
không thể nào biết được chừng nào cá mới cắn câu hoặc
Rời Camden • 17