Page 18 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 18
có khi không bao giờ cắn. Có điều chắc chắn là phải biết
kiên nhẫn chờ đợi.
Hầu như ngày nào tôi cũng đến văn phòng cơ quan
xuất cảnh để hỏi thăm tình trạng hồ sơ của mình, cứ thế
lặp đi lặp lại trong nhiều tháng trời. Anh cán bộ thụ lý hồ
sơ của tôi chắc cũng phải thật kiên nhẫn để không phải
nổi cáu mỗi khi nhìn thấy bóng dáng tôi xuất hiện. Tôi
chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ “bỏ cuộc” vì luôn tin rằng
với một động lực trong sáng thì trước sau gì tôi cũng sẽ
thành công. Tôi nhớ đến câu nói của triết gia nổi tiếng
Benjamin Pranklin của Mỹ là "Người nào có đủ lòng kiên
nhẫn, người đó có thể đạt được điều mình mong muốn”.
Cuối cùng thì may mắn đã mỉm cười với tôi. Tôi đã
được cấp Visa xuất cảnh như một trường họp ngoại lệ,
một phần là nhờ bức thư bảo lãnh cá nhân của chú
Huỳnh Bá Thành, một người bạn của ba tôi và lúc đó
còn đang làm tổng biên tập báo Công An. Tôi quá đỗi
vui mừng khi cầm trên tay cuốn hộ chiếu có đóng dấu
Visa cho phép xuất cảnh, vội vã khàn gói lên đường ngay
vì đã trễ ngày nhập học. Tôi cũng kịp sắp xếp một buổi
tiệc nhẹ chia tay vói các anh chị đồng nghiệp trong khách
sạn, sau đó chạy nhanh ra đường Phạm Hồng Thái để
mua chiếc vali giả da mà tôi sử dụng đến sờn rách suốt
thời gian du học. Hành trang du học của tối chủ yếu là
một vài bộ quần áo, hai cuốn tự điển Anh-Việt, Việt-Anh
và vài vật dụng cá nhân sơ sài.
18 • Bâu trời không chì có màu xanh