Page 15 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 15
Thật ngạc nhiên khi ngay trên một đất nước xa lạ này
mà có một nơi như Cabramatta, không kliác gì như ở Sài
Gòn! Tòi thấy người ta đi mua sắm nghẹt phố và đâu đâu
cũng nghe toàn tiếng Việt. Các bảng hiệu thì gần như
chẳng có chữ tiếng Anh nào. Tôi cũng thấy các cửa hiệu
của người Hoa hay người Thái chen lẫn trong khu phố
phồn thịnh này và có vẻ như ai cũng làm ăn khâm khá.
Sau này tôi mới biết là kể từ thập niên 80, Cabramatta đã
trở thành trung tâm ăn uống và mua sắm lớn nhất của
người Á Đông tại úc.
Đi cả ngày mà vẫn chưa thuê được một chỗ nào nên
tôi đề nghị bà Kim cứ bỏ tôi xuống Cabramatta vì ở đây
cũng toàn người Việt, tôi nghĩ là tôi có thể tự lo liệu được.
Thực tế là tôi không biết phải làm gì ngoại trừ việc đi lang
thang và tiếp tục suy nghĩ.
Tôi quyết định đến gô cửa một nhà thờ mà cha đứng
đầu là một người Việt. Thật không sai khi người ta vẫn
thường nói là cánh cứa nhà thờ, nhà chùa luôn rộng mở
để đón nhận những người không chốn nưong thân. Tôi
được bố trí chỗ ăn chỗ ngủ mà không kèm theo bất cứ
điều kiện gì. Tuy chỉ ngủ trên chiếc ghế sa-lông cũ kỹ
(vì không còn giường nào trống) nhưng tôi cảm thấy vô
cùng ấm áp, an toàn. Tôi liên tưởng đến chuyện Thằng
Gù Nhà Thờ Đức Bà của Victor Hugo và mỉm cười vì mình
không phải bị ngủ trên gác chuông. Tại đây hàng ngày có
hon 10 người cùng cảnh ngộ như tôi cùng nhau ăn tối,
thỉnh thoảng lại có thêm một người mới, thay thế cho
Rời Camden • 15