Page 10 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 10
nghĩ của ông - cũng là một hành động hàn gắn cụ thể.
Điều này ông cũng có đề cập trong bức thư mà ông gửi
kèm theo hồ sơ bảo lãnh du học của tôi. Dĩ nhiên, tình
bằng hữu giữa chúng tôi cũng đóng một vai trò quan
trọng. Khi đó tôi là một nhân viên tiếp tân trẻ và Sandy
là một doanh nhân, một khách hàng thân thuộc của
Khách sạn Đệ Nhất.
Trở lại vụ bà Kim đón tôi tại phi trường Sydney, có
một kỷ niệm vui nho nhỏ mà khi nhắc đến tôi còn thấy
ngượng. Khi bà Kim lái xe hơi ra khỏi phi trường được
một đoạn thì bà quay sang tôi nhắc nhẹ nhàng là tôi cần
phải cài dây an toàn, dù là ngồi ghế hành khách kế bên.
Thời đó hiếm khi tôi được ngồi vào xe hơi, phưcmg tiện
di chuyển chủ yếu là xe gắn máy nên không hề biết đến
việc cài dây an toàn phải như thế nào. Thậm chí tôi còn
không biết trên xe hoi có dây an toàn và trong tiếng Anh
nó được gọi là Seat belt. Cho nên thoạt đầu tôi cứ nghĩ
Seat belt là cái gì khác nên khi bà Kim nhắc “Seat belt,
please!” (Vui lòng cài dây an toàn!) thì tôi lại trả lời là “1
am fine, thank you!” (Tôi ổn, cảm ơn bà!). Đến khi bà
tiếp tục nhắc lần thứ hai tôi biết chắc là mình không hiểu
nên yêu cầu bà giải thích rõ hơn. Sau khi giải thích xong,
có lẽ bà Kim còn phải tiếp tục nén cười khi chứng kiến
cảnh tôi loay hoay mãi mà không biết cách nào cài được
dây an toàn, có lúc tôi tròng vô ngược trông thật lượm
thượm và vụng về, chẳng khác nào các pha hài hước của
Mr Bean. Bà Kim chở tôi chạy một mạch từ phi trường
10 • Bâu trời không chì có màu xanh