Page 110 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 110
truyện, một đề tài hoàn toàn mới. Viết tự truyện là chiêm
nghiệm những suy nghĩ, hành động, sự kiện đã xảy ra
trên con đường đòi mà người viết hy vọng sẽ mang lại ít
nhiều điều bổ ích cho các thê hệ đi sau.
Ngoài viết lách, tôi còn một cái thú nữa, đó là vẽ tranh
son dầu. Tôi bắt đầu làm quen với nó ngay sau khi vừa
thành lập văn phòng đầu tiên của chuỗi tiệm phở. Vẽ
giúp tôi giảm stress. Vì không còn nhiều thời gian sau giờ
làm việc nên tôi quyết định đặt giá vẽ ngay trong cái văn
phòng hon chục mét vuông của mình. Qua ô cửa sổ, tôi
nhìn thấy bầu trời rộng lớn và mặc sức để trí tưởng tượng
của mình bay bổng thông qua các đường cọ không chủ
đích. Tôi vẽ bằng cọ, bằng tay và bằng bất cứ vật dụng
nào xung quanh mình.
Tôi thích choi màu thì đúng hon, nghĩa là không gò
bó với bất kỳ một chủ đề nào khi vẽ, mà chỉ ném các màu
sắc lên toan vải một cách ngẫu hứng. Sự gặp nhau của
những màu sắc khác nhau ở những thời khắc khác nhau
làm ngạc nhiên người vẽ liên tục. Một điều hết sức thú
vị là tuy không chủ đích vẽ cái gì nhung tâm trạng như
thế nào thì y như rằng màu sắc và nội dung thể hiện sẽ
như thế nấy. Do không qua trường lóp nên tôi thấy mình
hết sức tự do và không bị ràng buộc vào bất cứ trường
phái nào. Tôi tha hồ khám phá chính mình, và như người
thám hiểm vừa tìm thấy một chân trời mới bao la, noi
mà đầu óc của con người được tẩy trắng và thăng hoa.
Vẽ tranh thật là sữớng.
ồng hàng phà • 111