Page 112 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 112
Tôi nghĩ người làm kinh doanh nào cũng có sẵn tô
chất “lãng mạn” trong người vì nếu không sẽ không làm
được gì nhiều. Lãng mạn là phiêu lưu. Doanh nhân mà
không phiêu lưu thì không là doanh nhân đúng nghĩa, mà
là một nhà quản trị đcm thuần. Không phải tự nhiên mà
nhà thơ Lê Thiếu Nhơn có bao gồm cả những doanh nhân
trong danh sách 44 nhân vật mà anh cho là “lãng mạn”
trong quyển sách mang tựa đề Những Người Lãng Mạn
Giữa Đô Thị rdĩ nhiên là có tên tôi trong quyển sách này!).
Do đó, tôi hay rủ rê các bạn doanh nhân của mình
cùng vẽ tranh cho vui. Nhưng thú thật là tôi chưa thành
công lắm vì các bạn của tôi lúc nào cũng nghĩ là phải
cần có năng khiếu bẩm sinh mới vẽ được. Đây là một
suy nghĩ không đúng vì chỉ có họa sỹ chuyên nghiệp
mới cần có năng khiếu thật sự, còn vẽ ‘tài tử’ thì chỉ cần
lòng đam mê và chút lãng mạn là đủ. Giống như hát vậy,
đâu cần phải có năng khiếu mới có thể hát, mà trên thực
tế ai cũng hát, đôi khi hát không hay cũng giành micro
mà hát! Không hát trước đám đông thì hát thì thầm một
mình. Vì hát là hát cho mình, và vẽ cũng là vẽ cho mình.
Không lôi kéo được người lớn, tôi chuyển qua lôi kéo
trẻ con, con của bạn bè trong hội choi chung vói nhau.
Tôi bèn tổ chức một buổi họp mặt thân mật gồm mười
mấy gia đình, có ăn uống kèm chung với dạy vẽ. Chia sẻ
thú vui và niềm dam mê thì đúng hơn. Hôm đó mỗi một
gia đình đều được bố trí một giá vẽ riêng với đầy đủ đồ
nghề để vẽ và thực nghiệm những gì vừa học được. Tôi
ông hàng phở • 113