Page 106 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 106
làm, giá cả bất động sản theo đó cũng không chừng
được điều chỉnh.
Do đó, tôi luôn tự nhắc nhở là đừng bao giờ để lòng
yêu văn hóa Việt vô tình đẩy mình vào thê bảo thủ, đối
lập với các thưong hiệu nước ngoài muốn vào Việt Nam
đầu tư và kinh doanh chính đáng. Cơ hội hòa nhập với
thế giói không chỉ mở ra cho một chiều mà là hai, người
ta vào được nước mình, thì mình cũng có thể vào được
nước người ta. Tuy nhiên đó là mặt lý trí, còn mặt cảm
xúc thì tôi vẫn thấy vô cùng lo lắng khi trên thực tê cán
cân năng lực này quá mất thăng bằng, chủ yếu chỉ xảy
ra một chiều.
Suy nghĩ này từng làm tôi đứng ngồi không yên, nhất
là trong những ngày đầu xây dựng chuỗi tiệm phở của
Việt Nam. Còn nhớ, mỗi ngày tôi chỉ chờ trời mau sáng để
phóng ngay đến “đại bản doanh” của công ty mà chúng
tôi vừa thành lập chỉ dành riêng cho mấy tiệm phở. Đó
là một căn phòng nhỏ nằm trên tận lầu 4 của một trong
những căn nhà mà chúng tôi thuê để mở nhà hàng cách
đây mấy chục năm, nay không còn nữa. Từ một tổng
giám đốc khách sạn lúc nào mặc áo vest đeo cà vạt bề thế
tôi bỗng trở thành “ông hàng phở” giản dị, dưới trướng
chỉ có một vài nhân viên phụ việc.
Tôi bắt đầu chiêu mộ tài năng trẻ từ các công ty,
khách sạn quốc tế bằng chính nhiệt huyết và hoài bão
của mình. Tuy chỉ có vài tiệm phở trong tay nhưng tôi bắt
đầu lên kế hoạch trang bị cho mình đầy đủ các trợ thủ
ồng hàng phờ • 107