Page 535 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 535
Con người khác nhau rất xa về học vấn, trí tuệ,
nhưng thời gian sống dành cho mọi người không
hơn nhau bao nhiêu. Neu một người chịu khó học
suốt đời thì trong trăm ngàn cái sai cũng có cái
chấp nhận được, dù cho lòi nói của anh ta khó nghe.
Tôi thấy cần phải xét văn hóa một cách khác. Không
phải một nước giàu thì văn hóa cao. Nước Kuwait,
nước Brunei rất giàu, nhưng văn hóa không cao,
không có ảnh hưởng hưống ra ngoài. Văn hóa cũng
không thể là vật có thể chế tạo ra được bằng nghị
quyết, sắc lệnh. Nó đòi hỏi thời gian rất dải. Neu
như thế giới thừa nhận ở châu A có năm nền văn
hóa lớn có bản sắc độc đáo là Ân Độ. Trung Hoa,
Nhật Bản, Triều Tiên, Việt Nam thì cả năm nền
văn hóa ấy đâu phải ra đời một sớm một chiều, mà
phải có hàng ngàn năm hun đúc. Má những con
người tạo ra các nền văn hóa này đâu phải đều
sung sướng, cưỡi đẩu cưỡi cổ người ta? Nhìn chung,
trong quá khứ, họ đều nhận những thiệt thòi. Tác
phẩm của họ giống như những viên ngọc trai. Người
ngoài chỉ thấy nó sáng, lắm màu, ca ngợi cái đẹp,
nhưng nào có biết lúc đầu nó là một viên sạn bình
thường nhập vào cơ thể con trai. Chính máu con
trai qua bao năm trời phủ lên mới đem lại cái đẹp
ta thấy hôm nay. Đó là chuyện ngày xưa. Nhưng
ngày nay dù cho các nghệ sĩ có được sung sướng,
thì nghệ sĩ cũng phải sông cho những người bị thiệt
thòi, để giúp cho những người lãnh đạo có thiện chí
cải thiện cách đối xử, đặng làm cho chế độ cáng ổn
định, càng được dân tin yêu hơn, chứ không phải
537