Page 495 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 495
Việt Nam thì dù tác phẩm của họ có tuyệt diệu đến
đâu cũng sẽ chẳng có ảnh hưởng gì.
Còn người Việt Nam đánh giá các tác phẩm, sự
nghiệp một con người xuất phát trước hết từ thái
độ của anh ta với văn học của mình gồm bốn thành
tố đã nói, tức lả theo một tinh thần trách nhiệm
rất cao đã được xác lập xong. Muốn lôi cuốn được
anh ta phải làpi anh ta phục. Những người dủ giàu
có đến đâu, quyền lực đến đâu chỉ có thể làm anh
ta sợ, không bao giờ có thể làm anh ta phục, và hy
sinh cho họ, như trường hợp thường thấy ở Trung
Quốc. Trái lại, một người có thể tài năng bình thường,
nghèo khổ, ở địa vị thấp, nhưng nếu sống theo đạo
đức cao của bốn thành tố đã nói thì được nhân dân
trọng, và những người ấy có thực trong bất cứ làng
nào, khu phố nào. Đạo đức không phải của riêng,
của tầng lớp nào. Chính Khổng tử đã phải thừa
nhận trong một xóm cũng có người trung tín như
mình. Người Mỹ chẳng phải là giàu nhất, mạnh
nhất thế giới đó sao? Những người Việt chẳng phục
họ, mà lại phục vá hy sinh cho những người cộng
sản. Đó chẳng phải là bằng chứng hùng hồn nhất
về sự tồn tại của bản sắc văn hóa dân tộc sao?
Khi Đảng Cộng sản ra công khai, các báo chí
của Đảng lập tức lôi cuốn quần chúng. Tráo lưu
Nghệ thuật vị nhân sinh lập tức đánh bại xu hướng
nghệ thuật vị nghệ thuật. Xu hướng tả thực, bênh
vực quần chúng lao động lập tức thay đổi không
khí văn học buồn chán, cô đơn trước đây. Một lớp
văn sĩ mới ra đời: Nguyên Hồng, Nam Cao, mà nổi
497