Page 137 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 137

không  hề  gây  nên  một  sự  xáo  động  nào  trong  xã
      hội.  Trước  sau,  đây  là  nhừng  sự  tiếp  xúc  làm  giàu
      bản  sắc  văn  hóa  dân tộc.  Nói  một cách  hình  tượng,
      văn  hóa  Việt  Nam  như  một  cây  đại  thụ  mọc  tủ
      miếng đất Đông Nam Á.  Đen một giai đoạn lịch  sử,
      cái  cây  ấy  tiếp  hợp  với  một  cái  mầm  khác,  nguồn
      gốc  Trung  Quốc.  Nhưng  cái  quả  của  nó  mang  hai
      ưu  điểm của hai  nền văn hóa  mà không phải là cái
      quả  của  Trung  Quốc.  Rồi  sự  tiếp  xúc  với  Pháp,  với
      chủ  nghĩa  xã  hội,  với  Mỹ  ở  một  nửa  đất nước  cũng
      là  những  tiếp  hợp  như  vậy.
          Có  hai  cách  tiếp  hợp.  Cách  thứ  nhất  là  do  tình
      thế  bắt  buộc.  Mình  chống  lại  sự  tiếp  hợp,  nhưng
      thực  tế  vẫn  phải  chấp  nhận  nó  vì  bị  nô  dịch  về
      chính trị. Trường hợp tiếp xúc với văn hóa,  trên thế
      giới  không  thiếu  gì  những  tộc  người  đã  mất  hẳn
      diện  mạo,  m ất  hẳn  văn  hóa  của  mình.  Nhưng  có
      những  tộc  người  có  bản  lĩnh  văn  hóa  riêng,  không
      một  sức  mạnh  nào  có  thể  xóa  bỏ  được,  không  một
      sự  đàn áp nào có  thể xóa mờ được.  Người Việt Nam
      có  một  bản  sắc  văn  hóa  như  vậy.
          Trước  đây,  có  lý  luận  xét  văn  hóa  lệ  thuộc  váo
      kinh tế hay chính  trị.  Điều đó không đúng với thực
      tế.  Trung Hoa đã nhiều lần bị các dị tộc xâm chiếm,
      cai trị hoặc trên một bộ phận đáng kể của đất nước,
      hoặc  trên  cả  nước.  Nhưng không phải  các  dị  tộc  ấy
      đồng  hóa  được  Trung  Hoa  và  sự  đồng  hóa  ngược
      diễn  ra,  tức  là  các  dị  tộc  bị  Hoa  hóa  về  văn  hóa,
      biến  mất.  Trường  hợp  người  Mông  cổ,  người  Mãn
      Thanh  là  những  thí  dụ  rõ  rệt.  Người  Do  Thái  mất


                                                             139
   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142