Page 132 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 132
Việt Nam nhìn con người ở bổn phận, trách nhiệm
với Gia đình, Tổ quốc, Làng xóm, Đồng bào. Dù cho
họ có bị thực dân Pháp cai trị, họ vẫn không thấy
nhân cách người Pháp hơn họ. Họ phải chịu thua
vì súng đạn chứ không chịu kém về giá trị con người.
Dủ cho họ thấy người Mĩ giàu có, nhưng họ vẫn
không thấy người Mĩ hơn họ về nhân cách. Họ theo
một nhân cách mới mà họ thấy rõ ràng là cao hơn,
đó là nhân cách của những người Cách mạng.
Người ta có thể hỏi: tại sao có một bề dày văn
hóa như vậy mà Việt Nam chưa bao giò giàu có cả?
Trong văn hóa Việt Nam, ngay trong truyền thống
cũng có những nhược điểm; ham học, nhưng chỉ học
để làm quan, không phải học để trau đồi khoa học,
kĩ thuật. Có thái độ đề cao quá đáng một thứ văn
chương thiên về tán tụng mà coi nhẹ các hiểu biết
thiên về thực tế sản xuất. Tuy giàu đức tính hi
sinh, nhưng lại bị ảnh hưởng bởi địa vị, thiếu một
ý thức vững vàng về giá trị con người ở ngay lao
động. Với một tâm thức như thế, dù có một bề dày
văn hóa, vẫn không thể chuyển cái năng lực sẵn có
sang một hướng mới, để đổi mới xã hội. Có nhiều
cản trỏ mà những người có trách nhiệm phải hiểu.
Bác Hồ ý thức được điều này. Bác nói: "Dân lấy ăn
làm trời; nếu không có ăn là không có trời. Vì vậy
chính sách của Đảng và Chính phủ là chăm nom
đến đời sống của nhân dân. Neu dân đói, Đảng và
Chính phủ có lỗi; nếu dân dốt, Đảng và Chính phủ
có lỗi; nếu dân ốm, Đảng và Chính phủ có lỗi".
134