Page 128 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 128

rẫy,  đồng  ruộng.  Rồi  những  thị  trấn  mói  ra  đời,
      những  làng  mới,  rồi  một  cảnh  yên  vui  mới  xuất
      hiện.  Mọi  người  đều  tự  động  làm  việc  chứ  Đảng
      không có phương tiện giúp đỡ.  Phải có một sức sống
      kỳ  diệu như người xưa  nói  "Tùng mọc  trên  đá" mới
      làm  được  điều  đó.  Lịch  sử  mọi  nước cho  thấy  trong
      mọi  cuộc  chiến  tranh,  vô  số  người  chết  đói.  Nhưng
      người Việt Nam không chịu chết đói.  Họ thích  nghi
      ngay  được  với  cuộc  sống  mà  cha  ông  họ  chưa  biết,
      và  tồn  tại  để  tiếp  tục  sự  nghiệp  đấu  tranh.
          Bạn  đi  công  tác,  đến  đâu  có  dân  đấy  che  chỏ.
      Người  ta  nhường  cho  bạn  nơi  nào?  Nhá  thờ.  Gian
      nhà  được  xem  là  trang trọng nhất.  Mà  bạn  náo  đã
      giúp  đỡ gì  cho họ  đâu,  nào  có  bà con gì  với họ  đâu?
      Họ nghèo thì chịu nghèo, đói thì chịu đói, chứ không
      để  cho bạn  đói.  Tôi  có  gặp  một anh  bạn người  Đức.
      Anh  ta  không  sao  hiểu  được  chuyện  này.  Neu  là  ở
      Đức,  vảo  nhà người ta là  rất khó,  ngủ lại cáng khó,
      đừng nói  ngủ ở nơi  trang trọng nhất.  Tại  sao  người
      Việt  Nam  chỉ  đánh  kẻ  thù  khi  kẻ  thù  cầm  súng
      bắn vào họ.  Còn khi kẻ  thù  đã buông võ  khí  thì  họ
      đối xử hết sức nhân  đạo.  Chuyện này xảy ra không
      chỉ  ngáy  nay,  mà  ỏ  đời  Trần,  đời  Lê,  đời  Quang
      Trung.  Tại  sao,  trong việc  giáo dục nhân  dân  chiến
      đấu.  Bác  nói  ít  về  tinh  thần  yêu  nước,  mà  nhân
      dân vẫn cứ chiến đấu kiên cường.  Bởi vì đối với con
      cá,  sinh  ra  là  biết  bơi.  Đối  với  con  người  Việt  Nam
      sinh ra là đã biết yêu nước.  Cái  đó không phải  dạy.
      Cái  cần  phải  giáo  dục  là  thái  độ  đối  với  dân.  Neu
      anh  biết  hỹ  sinh  cho  dân  thì  dân  biết  hi  sinh  cho



      130
   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133