Page 29 - Bác Của Chúng Ta
P. 29
nóng ruột như lửa hun vậy. o phải đế ông bình vôi, một
vật kỉ niệm của mẹ còn lại ở bên cạnh, o mói cảm thấy
mình đỡ phần trống trải. Mà ông bình vôi này o đã tìm
thấy nằm chung với hài cốt của mẹ o lúc bốc mộ bên
chân núi Ba Tâng ở cố đô Huế để dời về núi Đại Huệ
(Nam Đàn). Sinh thời mẹ o dệt vải thâu đêm thì cũng
phải nhai trầu suốt sáng cháu ạ. Cho nên bà con láng
giềng ở Thành nội đã đưa ông bình vôi vào mồ để mẹ o
ở dưới âm phủ có vôi mà ăn trầu...
Tôi ngắm nghía ông bình vôi hoàn toàn khác lạ:
cái quai là hình hai con rồng xoắn thừng từ dưới đáy
vươn lên rồi chầu vào thành cái dáng "lưỡng long chầu
nguyệt". Miệng ông bìrứí vôi lại là mặt hổ phù. Cụ Thanh
giọng than thở:
- Cha mẹ o và hai anh em Đạt (cụ Khiêm) và Thành
(Bác Hô) ở Kinh đô Huế. o ở làng Chùa với bà ngoại.
Ngày mẹ o qua đời chỉ có cậu Thành ở cạnh mẹ, cha
o đang đi chấm thi Hương ngoài Thanh Hóa, cậu Đạt
cùng đi hầu tráp cha. Ngày mới cướp chính quyền ra
Hà Nội thăm cậu Thành, o kể lại với cậu Thành việc dời
mộ mẹ về quê, đem theo cả ông bình vôi về. Cậu Thành
mới kể cho o biết cái ông bình vôi ấy là của mấy chú
lính khố vàng đào lỗ trồng cây bên chân Thành nội đã
gặp một vỉa đồ gốm cổ, trong đó có ông bình vôi. Mấy
chú lính thường ngày đến nhà mẹ o xin trầu và ngồi
nghe lỏm cha o giảng sách cho học trò. Họ đã biếu mẹ o
28