Page 28 - Bác Của Chúng Ta
P. 28

sự lạ là cụ không đặt ông bình vôi một chỗ mà xê dịch
      nó theo cụ.

          Tôi hỏi một cách lễ phép:
          -  Thưa  o!  Mẹ  cháu  cũng nghiện  trầu  rửiưng  ông
      bình vôi mẹ cháu treo cố định ạ.

          Cụ  nhìn tôi  rồi  nói một  câu  đùa,  đùa mà xót  xa
      pha lẫn:

          - Cháu năng lui tới nhà o, cháu có thấy trong nhà o
      có người nào nữa không?

          - Dạ, chỉ có mỗi mình o thôi ạ!
          - Vì vậy mà o cặp kè với ông bình vôi để "có ông có

      bà" cho đỡ phần cô đơn cháu ạ. - Cụ Thanh nở nụ cười
      như đã quên cười từ lâu.
          Tôi sững sờ nhìn ra vườn tránh ánh mắt của cụ, ánh
      mắt  của  một con  người  đã  đọc hàng ngàn  trang  sách

      "chữ thánh hiền", nhìn tới muôn vàn cảnh vật với bao
      nỗi  gian lao  trên con  đường  gần  mười năm  đi  đày  từ
      Nghệ An vào tận cực nam Trung Bộ vì  "tội" yêu nước
      chống giặc Pháp xâm lược. Nay cụ đã tới cái ngưỡng cửa

      gần đất xa trời mà không có được cuộc đời làm vợ, làm
      mẹ, làm bà, để phải tự "gán"  ông bình vôi làm bạn cho
      "có ông có bà".
          - o nói giỡn (đùa) với cháu đó thôi. Thực ra o không

      hiểu vì sao dạo này o nhớ cha, nhớ mẹ có lúc nóng lòng


                                 27
   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33