Page 26 - Bác Của Chúng Ta
P. 26
mì, bánh sữa bỏ vào lò nướng vàng rộm, rất ngon. Tôi có
dịp nói chuyện vói các anh, biết tên các anh: anh Trường,
anh Kỳ, anh Kháng, arứi Chiến, anh Nhất, anh Định, anh
Thắng, anh Lợi.
Các anh đều quê ở miền ngược cả, anh ở Cao Bằng,
anh ở Bắc Kạn, Thái Nguyên.
Phần tôi góp vào cuộc liên hoan là phải hát một bài.
Tôi hát bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Đức Toàn mà hồi đó
chị em co quan thường hay hát:
"Quê em miền trung du
Đồng xuôi lúa xanh rờn
Giặc tràn lên thôn xóm ..."
Tạm biệt Bác và các anh ra về, trong tôi cứ đau đáu
mãi một điều; nhà Bác yên tĩnh quá, vắng vẻ quá. Đâu
bảo có lần, các anh đã bố trí cho một cháu nhỏ đến ở
cùng Bác, cháu ấy là con của một đồng chí ở bên phủ
Thủ tướng, nhưng rồi cháu ấy lúc thì nghịch quá, lúc lại
kêu buồn quá. Các anh lại phải cho cháu về. Ngôi nhà
của Bác lại tuyệt đối yên lặng vắng vẻ như thiếu một cái
gì đó trong suốt mùa đông rét dài ở Việt Bắc...
Tại một cuộc hội nghị cán bộ phụ nữ tại căn cứ Việt
Bắc không nhớ rõ năm nào, Bác nói vói chúng tôi:
- Nghệ An có một chị cán bộ hoạt động bị địch
bắt. Đánh đập chị không được, bọn Pháp nung đỏ một
25