Page 291 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 291
hình ngăn sông cấm chợ càng làm thành phố khó khăn hơn. Trong cơ
quan cháu thì nội bộ tranh giành quyển lựC; người có thế đè người cô
thế, một số người sẵn sàng cướp công anh em, chà đạp lên sinh mạng
chính trị đồng chí mình.
Năm 1979 là năm tôi nghỉ hưu, nhưng Thành ủy yêu cẩu tôi tiếp
tục hỗ trỢ thành phố vể công tác cán bộ. Anh Mười thì gian nan mọi
bề. Trước tình hình đó, Tổ chức cho chúng tôi đi Liên Xô nghỉ dưỡng
sức. Tôi có ý định đưa cháu Linh đi theo bởi nhận thấy sự mệt mỏi và
khủng hoảng niềm tin của cháu, nên muốn nhân cơ hội này cho cháu
cùng đi để an ủi, động viên giúp cháu củng cố niểm tin trở lại. Nhưng
anh Mười đáu có chịu, tánh anh ấy, mọi người đểu biết, không thích
nhân cơ hội nhập nhằng chung riêng cho dù chỉ là chuyện cháu Linh
đi cùng và với mục đích cũng rất rõ ràng. Vì vậy, cháu Linh phải ở nhà
với chị Hòa. Chị em tự chăm sóc cho nhau.
Những ngày ở nhà, cháu trầm lặng hơn, ít chuyện trò với chị. Chị
Hòa cũng bận rộn với công việc của cơ quan, ít giờ rảnh gần em.
Hơn nữa, Hòa hoàn toàn tin tưởng em trai mình sẽ vượt qua những
khó khăn.
Hôm đó, nhân kỳ lãnh thực phẩm, tiêu chuẩn gạo được cấp phát
cho cán bộ công nhân viên trong cơ quan, Linh lãnh tiêu chuẩn mình
được hơn 10 ký gạo. Cầm bịch gạo trong tay, cháu nghĩ ở nhà mình
không thiếu, tiêu chuẩn bố, mẹ và chị ăn còn không hết. Vì vậy, Linh
đem phần gạo của mình chia ra làm mấy phần, giúp số anh em cán
bộ Ixiu dung^ trong cơ quan vì thấy họ quá đông con, không đủ gạo
ăn. Anh em hết sức cám ơn Linh vể chuyện này. Ai cũng nghĩ đó là
một cử chỉ đẹp của thanh niên trong cơ quan. Linh có tấm lòng, biết
nghĩ đến nỗi cơ cực của người khác. Dù người đó là ai thì đáy cũng
là đạo lý “lá lành đùm lá rách” của ông bà ta. Xử sự mang tính nhán
văn ấy làm một số người không hài lòng. Có người nói: “Hay là Linh
muốn chơi trội, ỷ mình là con ông cháu cha”. Chính chỗ này làm Linh
1. Viên chức chế độ cũ đưỢc chính quyén cách mạng mời ở lại làm việc tiếp sau ngày
30 tháng 4 năm 1975 (BTV).
2 90 HỔI ứ c NGỔ THỊ HUỆ