Page 296 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 296
đánh”; những Tạ Thị Kiểu tay không ba lẩn xông vào cướp đồn giặc;
những Võ Thị Sáu, Nguyễn Việt Hồng tham gia chiến đấu và hy sinh
ở lứa tuổi vị thành niên... Anh nói một hơi, say sưa như những sự kiện
trên vừa mới xảy ra hôm qua. Hòa há hốc mồm nghe bố nói quên cả
ăn cơm. Tôi giục hai bố con:
- Thôi, ăn đi, cơm canh nguội hết rổi.
Hòa nói:
- Tuy học ở trường mới ra nhưng con cũng không nhớ được như
bố. Bố tài thật, bố cho con bớt một phần "trí nhớ” bố nhỉ!
- ừ, bố cho tất! Các con đểu mang "gen” của bố mà, khi cần nhất
định các con sẽ phát huy tốt.
Tôi xen vào:
- Bố nói đúng đấy con ạ! Bầy giờ hết chiến tranh rồi, bố có nhiều
thời gian gẩn chúng ta, các con sẽ được hưởng cả một pho lịch sử
đang nằm trong đẩu bố đấy!
Đang hứng thú, anh đóng góp thêm nhiều ý kiến bổ ích nhằm giúp
chúng tôi khai thác, chọn lọc những điển hình tiêu biểu, đặc biệt là vai
trò các bà mẹ. Anh nói:
- Viết sử là không nên dàn trải mà phải biết tổng hỢp, khái quát,
nêu bật đưỢc cốt lõi của vấn đề.
Tôi hiểu anh nói vậy là nhờ nhiều năm ở chiến trường, cọ xát với
tình hình, được nghe nhiều báo cáo cụ thể, được gặp gỡ, trao đổi với
chính những con người trong cuộc nên anh hiểu và đúc kết đưỢc
những điểm nổi cộm trong các phong trào quần chúng cách mạng.
Những ý kiến trên của anh rất phù hỢp với suy nghĩ của tôi. Từ khi
gia nhập Đảng, có lẽ sống và phương hướng hoạt động, tôi thấy như
đưỢc tắm mình trong cuộc đấu tranh một mất một còn trong hoàn
cảnh kẻ thù mạnh hơn ta gấp bội. Bài học vé Nam kỳ khởi nghĩa và
tấm gương chị Nguyễn Thị Minh Khai, nguyên Bí thơ Thành ủy Sài
Gòn thời kỳ 1937-1938, đã để lại trong lòng tôi một dấu son chói
lọi, chị đã sống và chiến đấu vô cùng hiên ngang, lẫm liệt, khi giặc
Pháp đưa đi xử tử, chị đã dõng dạc hô to; “Việt Nam muôn năm!”.
Tiếng sóng bủa ghềnh 295