Page 295 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 295
- Nhớ 8 giờ sáng ngày 28 tháng 10 nghe dì Bảy, họp tại nhà tui.
Vào nhà, thấy anh Mười vẫn chờ tôi vể ăn cơm, tôi bước đến bàn
cười giả lả:
- Xin lỗi bố mấy nhỏ nghen! Họp xong còn phải ở lại hội ý vài việc
gấp, nên vể trẽ.
Anh nhìn Hòa nói:
- Mẹ các con lúc nào cũng có lý do, lầu dẩn bố cũng quen rổi!
Anh không trách, nhưng tôi cảm thấy hối hận. Lúc này anh Mười
được Bộ Chính trị phân công trở lại làm Bí thơ Thành ủy TP. Hồ Chí
Minh, rất bận, mà tôi thì công việc bù đáu, thời gian dành cho anh quá
ít, mai kia bắt tay vào việc làm sử chắc sẽ còn bận hơn nữa.
Ngổi vào bàn ăn, tôi kể cho anh nghe vể quyết định tại cuộc họp
phụ nữ sáng nay:
- Bố mấy nhỏ biết không, khi đặt vấn để viết lại lịch sử phụ nữ Nam
bộ, mặt ai cũng tươi rói, chị em đóng góp rất nhiều ý kiến, không hề
có ai bàn lùi, nếu có nêu khó khăn cũng nhằm tìm cách khắc phục để
đạt mục tiêu. Chưa lần nào chị em tỏ rõ sự nhất trí cao như vậy khiến
mình nghĩ tinh thẩn đó là tinh thần của các bô lão đời Trẩn đồng
thanh hô vang “quyết chiến! quyết chiến”.
Anh đặt chén cơm xuống bàn, cười ngất:
- Mẹ mấy nhỏ gan thật, dám ví cuộc họp của giới mình với Hội
nghị Diên Hổng cơ đấy!
- Là nói đùa vậy thôi. Huệ cũng biết Hội nghị Diên Hổng là quyết
định cả vận mệnh của đất nước, sao minh so sánh được.
- Nhưng mẹ mấy nhỏ phẩn nào cũng có lý, đứng ở góc độ khách
quan mà nhìn, chị em có quyết tâm cao nhâm viết nên một quyển sử
xứng đáng với tẩm vóc cả phụ nữ thời đại chúng ta, rằng ở thế kỷ 20
này, tại vùng đất cực Nam của Tổ quốc, biết bao nhiêu điều kỳ diệu
xuất hiện như vì sao tỏa sáng khắp bốn phương trời, những tấm gương
kiên trung bất khuất của các má dám lăn xả vào cản đẩu xe tăng giặc;
những đội quân tóc dài vận dụng chiến pháp “ba mũi giáp công” một
cách tuyệt với; những Nguyễn Thị ú t “đánh giặc còn cái lai quần cũng
294 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ