Page 117 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 117
Những chiếc thuyền con thấp thoáng xa xa như một bức tranh
thủy mặc. Hơi sương mờ mờ ảo ảo.
Ánh đèn của ngư dân bắt đầu chớp tắt trong màn sương nhè nhẹ
đang phủ mờ non nước Hạ Long. Nhìn phong cảnh Hạ Long hùng
vĩ chạnh nhớ xóm làng, đổng ruộng đang trong khói lửa chiến tranh,
thương nhớ, cám ơn đồng bào, chiến sĩ ta đang liều chết giết giặc cứu
nước, cứu nhà. Tình quê hương da diết, lòng căm thù giặc khiến cho
tôi thêm bồn chồn ngóng trông sớm về đến thủ đô, được gặp Bác Hổ,
được họp Quốc hội.
Tàu đi vào sông Cám, cập bến cảng Hải Phòng vào khoảng một giờ
đêm. Liên lạc đưa tôi vể nghi tạm một căn phố lầu trên con đường lớn.
Nhìn những gốc cây to bên đường tôi nghĩ có lẽ đây là khu phố cổ...
Nằm mãi không sao ngủ được bởi vì tôi hiểu rằng cái ngày mong
ước đợi chờ đang gần kể.
Hạnh phúc lớn: Lần đầu đưỢc thấy Bác Hồ
Chiểu hai mươi tháng mười năm 1946, tôi đang ở trên lầu bỗng
nghe từ dưới đường tiếng hô dổn dập vang lên: “Chủ tịch Hồ Chí
Minh muôn năm!” “Bác Hổ muôn năm!” “Việt Nam hoàn toàn độc
lập”, kế đó có tiếng còi nổi lên. Tôi lật đật chạy ra sân thượng liền
bị một sức hút lạ lùng: một cảnh tưỢng chưa hể thấy khiến trong
tôi dâng trào lên một niềm vui khó tả, giữa rừng người đông nghẹt,
Bác Hổ mặc bộ đổ ka ki, dáng đi tới nhanh nhẹn, không ngớt vẫy tay
chào đồng bào hai bên... Sau này được biết người đi bên trái Bác là bộ
trưởng Võ Nguyên Giáp, bên phải là một sĩ quan Pháp, đại tá Lami.
Hôm đó cả Hải Phòng và mấy tỉnh lán cận như đổ hết về Cảng để
đón Bác Hồ.
Không được ở gần, nhưng từ xa mừng thấy Bác khỏe, và cũng
mường tượng được vầng trán cao, đôi mắt sáng của Bác đã hằn sâu
trong tầm trí của tôi, lòng hân hoan mà nước mắt cứ trào ra, ước sao
đưỢc thưa với Bác: “Cháu là đứa con gái từ Nam bộ ra đây, qua sông,
qua biển cũng có gặp hiểm nguy để đưỢc về thủ đô, để dâng lên thêm
116 HỔI ức NGỠ THỊ HUỆ