Page 113 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 113
được tin anh Năm hy sinh, vẫn nuôi hy vọng đó là “tin đồn thất thiệt”
niềm hy vọng mong manh làm cho chị phập phồng trông ngóng, đợi
chờ từng giây từng phút.
Thật cảm động biết bao, khi đoàn xe chở anh em tù chính trị từ bến
tàu Đại Ngãi vể nơi đón tiếp, đông đảo người thân tràn ra, bao nụ cười
báy nhiêu dòng nước mắt chan hòa. Những vòng tay run rẩy ôm chầm
người chổng, đứa con tưởng không bao giờ gặp lại, tiếng áp úng gọi
thân thương... cảnh tượng sum vầy mừng tủi không nói nên lời, làm
mủi lòng mọi người đang có mặt.
Bên lề đường chị Năm tôi đứng như trời trổng, ba cháu nhỏ Thanh
Liêm, Hổng Hoa, Hồng Quân ôm chặt lấy mẹ, chị gạn hỏi từng người
bạn tù, chỉ mong gặp lại một người. Khi biết “tin đồn” là đích xác
chổng đã hy sinh, hy vọng mong manh vỡ òa, chị ôm chám ba đứa con
thơ nức nở, nghẹn ngào!
Trong chuyến trở về này, thật xúc động khi lần đầu tiên được gặp
những đồng chí mà lâu nay tôi được nghe biết tên và rất ngưỡng mộ.
Đó là bác Tôn Đức Thắng, anh Hai Phạm Hùng, đồng chí Lê Duẩn,
đồng chí Lê Văn Lương... Trên đường vể, lúc tàu đang còn ở giữa biển,
bắt đưỢc liên lạc với đất liền mọi người đã biết trong đêm hai mươi
hai rạng hai mươi ba tháng chín, bọn Pháp đã gây hấn chiếm Sài Gòn.
Cuộc đón tiếp long trọng và hết sức xúc động diễn ra trưa ngày hai
mươi ba tháng chín năm 1945.
Tin tức từ Sài Gòn kháng chiến dồn dập được đưa vể. Đội ngũ cán
bộ, nguồn vốn vô cùng quý báu từ Côn Đảo về rất kịp thời. Sài Gòn,
Gia Định, Chợ Lớn đã đứng lên quyết tử với giặc Pháp, được quần
đổng minh Anh tiếp sức. Từ các tỉnh khắp Nam bộ, miền Đông, miền
Trung, miển Tây (có Bạc Liêu) một mặt gấp rút gởi bộ đội về tiếp
viện, quyết bao vây, ngăn không để giặc bung ra, đồng thời tranh thủ
thời gian khẩn trương chuẩn bị mọi mặt sẵn sàng giết giặc khi chúng
tràn đến. ở Bạc Liêu và nhiều tỉnh khác, chính quyển và nhân dân hết
lòng chăm lo cứu trỢ đồng bào từ vùng có chiến sự tản cư vể.
Giữa lúc hầu hết các tỉnh Nam bộ lần lượt bị giặc Pháp chiếm đóng
112 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ