Page 97 - Vũ Trụ Và Hoa Sen
P. 97
vũ TRỤ VÀ HOA SEN
Tuy nhiên, tôi cũng nhận thức được ở đây không phải
cái gì cũng tốt cả. Nạn phân biệt chủng tộc khiến tôi băn
khoăn sâu sắc. Một vài năm trước khi tôi tới, vào năm 1967,
ở một số bang miền Nam như Alabama, hay Mississippi,
người da đen không được quyền sử dụng chung nhà vệ
sinh hoặc ngồi cùng ghế trên xe buýt với người da trắng.
Ngay cả tại thủ đô VVashington, giáp biên giới với Virginia,
không thiếu các biển hiệu ghi: Chỉ dành cho người da trắng
(Whites onỉy). Chỉ nhờ phong trào đấu tranh bất bạo động
của mục sư Martin Luther King và các nhà lãnh đạo khác
mà các quyền dân sự của người da đen - đặc biệt là quyền
bầu cử và quyền được học tập - cuối cùng mới được ghi
vào luật. Tuy nhiên, việc thực hiện luật này lúc đầu cũng
vô cùng khó khăn tại các bang miền Nam. Tôi nhớ mình
đã choáng váng khi xem những cảnh trên truyền hình về
một số cơ sở giáo dục, ở đó, các sinh viên da đen phải được
binh lính của lực lượng cảnh vệ quốc gia hộ tống mới có
thể đi đến lớp học.
Tất nhiên, trong suốt thời gian 40 năm ở Mỹ, tôi thấy
tình hình này đã được cải thiện đáng kể đối với người da
đen - và đối vóá các dân tộc thiểu số khác nói chung. Ngày
nay, chúng ta thấy người da màu có thể ngồi ở những vị
trí cao cấp nhất của nhà nước hoặc lãnh đạo các công ti lớn
nhất trong nước. Nhưng con đường phía trước vẫn còn rất
dài. Thống kê cho thấy, trung bình, người da đen vẫn kiếm
được ít hơn, họ thường xuyên thất nghiệp hơn hoặc bị tù
nhiều hơn, và ít học hơn người da trắng, về phần tôi, làm
1 0 0