Page 94 - Vũ Trụ Và Hoa Sen
P. 94

Tôi là ai: sự hỢp lưu của ba nền văn hóa

    của  tôi không còn  giá  trị nữa, và  tôi  đã  trở thành người
    không quốc tịch. Để đi du lịch và tiếp tục làm việc tại Mỹ,
    tôi đã phải xin tị nạn chính trị, sau đó xin thường trú, và
    cuối cùng xin nhập quốc tịch Hoa Kì. Ngày 4 tháng 7 năm
    1981, ngày Quốc khánh Mỹ, tôi  đã  được nhập quốc tịch
    trong một buổi lễ rất cảm động tại Monticello, ngay tại nhà
    của  Jefferson  gần  CharlottesviUe.  Không  nơi  nào  mang
    tính biểu  tượng hơn và  thích hợp hơn để trở thành một
    công dân Mỹ chính thức.
        Trong lòng tôi tràn đầy tình cảm biết ơn sâu sắc đối
    với đất nước đã đón nhận tôi sau khi đã phải vượt qua
    cuộc  khủng  hoảng  chính  trị  và  quân  sự  do  cuộc  chiến
    tranh ở Việt Nam. Cha tôi đã bị đưa vào trại "cải tạo" và
    tôi không thể trở về sống tại quê hương mình. Là con trai
    của một cựu quan chức trong chính phủ Nam Việt Nam,
    tôi có thể sẽ bị mất tự do nếu tôi quay về, ít nhất là trong
    thời gian kéo dài từ năm 1975 đến đầu năm 1990, sau khi
    thống nhất đất nước. Vả lại, sống dưới chế độ mới cũng
    không hoàn  toàn  thích  hợp với  tôi.  Cho  dù  miền  Nam
    Việt Nam chưa  phải là một nền dân chủ thực sự, thì tôi
    cũng đã có một sự tự do cá nhân nhất định trong thời thơ
    ấu và niên thiếu. Tôi cũng đã được nếm trải đầy đủ các
    quyền  và  tự do  trong những năm  tháng sống ở Mỹ và
    các chuyến sang Pháp thường xuyên rồi quay trở lại. Trở

    thành một công dân Mỹ có nghĩa là  tôi có thể tham gia
    vào đời sống chính  trị  và  thực hiện quyền dân  chủ  của
    tôi bằng cách chọn các nhà lãnh đạo có ảnh hưởng trực



                                                        97
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99