Page 112 - Vũ Trụ Và Hoa Sen
P. 112
Tôi là ai: sự hỢp lưu của ba nền văn hóa
nghiên cứu mà không cần tới một ê-kíp đông đảo. Đó là
một ngành khoa học vẫn còn mang tính cá nhân. Trong
các chuyến đi làm việc của tôi tại các đài thiên văn để thu
thập ánh sáng vũ trụ, tôi thuờng đi một mình hoặc cùng
vói một đồng nghiệp hay một sinh viên. Sụ tuơng đối cô
độc này cũng có ích là nó cho phép ta cảm thấy mình hiệp
thông một cách sâu sắc hơn với vũ trụ. Sau khi quan sát
xong, tôi lại trờ về truờng phân tích các dữ liệu và suy tu
một mình trong văn phòng, hay trao đổi nhiều lắm là với
một hoặc hai đồng nghiệp và sinh viên. Cách làm việc này
hoàn toàn phù hợp với cá tính của tôi. Tôi sẽ khó làm việc
trong một ê-kíp lớn, nơi nguời ta tốn nhiều thời gian trong
các buổi họp dài lê thê để đạt đuợc sự nhất trí không phải
lúc nào cũng vừa ý. Tôi muốn tự mình làm chủ các quyết
định khoa học của mình.
Tmh hình sẽ rất khác trong các lĩnh vực khác, đặc biệt
là với vật H hạt cơ bản, lĩnh vực mà mỗi thí nghiệm cần
tới hàng trăm nhà nghiên cứu ở nhiều nuớc trên thế giới
tham gia, và danh sách tác giả của một bài báo có khi dài
tới vài trang! Hầu nhu không còn thấy dấu ấn cá nhân ở
đó nữa. Thêm vào đó, tôi luôn thấy bất công khi kết quả
thuờng đuợc ghi công đầu cho truởng nhóm, thuờng là
tác giả đầu tiên trong chuỗi dài những nguời tham gia. Và
khi các ủy ban xét chọn trao giải thuởng (kể cả giải Nobel)
thì chỉ mình anh ta đuợc nhận. Tôi thuờng tự chúc mừng
mình đã chọn vật lí thiên văn làm lĩnh vực nghiên cứu,
bởi nó miễn nhiễm với xu huớng xóa bỏ tính cá nhân này.
TT5