Page 267 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 267
Có hai điều kiện để được xếp vào hạng Bà La Môn. Mộl là cha và
mẹ đều là Bà La Môn, hai là được giáo huấn iheo quy tắc của đẳng cấp
Bà La Môn, bát đầu từ một cuộc lễ vào khoảng lên 8 tuổi. Đứa trẻ cho tới
tuổi ấy, chưa được kể là Bà La Môn mà chi là người lao động Shudras ở
hạng tư. Hắn có thể ãn nói, Icàm, tuỳ theo ý thích. Nhưng kể từ khi đã là
Bà La Môn rổi thì sự học, sự đối xử của hắn khoác một phong thái của kẻ
trí, tôn quý nhất trong xã hội. Bởi Bà La Môn sống là sống cho mọi người
khác trong xã hội và bởi có nhiổu nghề kiếm ra lién mà Bà La Môn
không làm được vì nhiệm vụ xã hội, sau là nhiệm vụ tôn giáo nên xã hội
phải nuôi họ*'*. Đã có rất nhiều những buổi lễ quanh nãm, suốt tháng và
suôi ngày, họ phải làm khiến không thể còn một thì giờ nào rảnh rỗi đê’
làm những việc gì khác kiếm ra tiền nữa.
Người chiến sĩ Kshatriya thì phái chiến đấu liên miên cho danh dự,
chiến dấu đến thắng lợi hay đến chết cho một lý tưởng đối với họ là đúng.
Họ không được thất hứa, không được từ chối một cuộc thách thức dù biết
là đối phương không liêm khiết và dù biết là sẽ thua. Trong cuộc chiến,
họ không dược đánh kẻ địch đã trốn chạy, dã xin tha, đã ngã hay đã mất
vũ khí. Họ không được từ chối bất cứ cái gì mà người Bà La Môn đòi hỏi
và họ phủi cổ thật nhiều của cải để phân phát thật dồi dào cho mọi người.
Họ phải đủ uv quyền để bảo vệ công lý cho tất cá các thế cấp cùng
tiến bộ. Tham vọng của họ là dược dàng những lễ cực kỳ lớn nhưng đăng
quang, lễ sát sinh và hiến dâng ngựa quý cho thần, dù phải cưỡng đoạt cả
trái đất với những tài nmiyên trên ấy.
Nsười thực nghiệp Vaishyas có sứ mạng chính là quản trị và làm
tăng gia tài nguyên vật chất khi sử dụng theo mọi ngành sinh hoạt như
canh nông, mục siíc, kỹ nghệ, thương mại, ngân hàng và từ thiện.
Người lao động Shudras có bổn phận phải làm những nghề chân tay
để phụng sự, làm những việc mà mọi người ở thế cấp trên có thể làm như
không có thì giờ. Đó là những lao động nông thôn, những thợ chủ công,
những người đầy tớ, chiếm đại đa số trong xã hội. Những người này được
ăn một ít loại thịt (cừu, dê, gà) được cư trú bất cứ đâu, trong khi người ở
thế cấp trên chỉ được ở những nơi có chỉ định trước. Họ bị cấm học kinh
Vê Đa.
Bốn thế cấp này lại chia ra làm rất nhiều những đẳng cấp nhỏ
khác'"’ có loại chỉ gồm chừng mấy ngàn người hay mấy trăm thôi, nhưng
Max Mullcr liulìíi what it can teacli IIS (p.236)
(21
Silva Corréa ước lượng là 4000, Deniker thì ước lượng 2000, J.T.Souderland ước
300, còn C.Bouglé thì cho rằng dại khái phải tính có hàng ngàn những đắng cấp.
278