Page 41 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 41
”Biền biệt anh đi không trở lại
Buồng the trơ trọiy thiếp ôm sầu;
Quan trên xót nỗi em cồ quạnh,
Nên lại mời em tạm ở tùỉ"
Dường như đằng sau cái cười chua chát đó có những giọt
nưóc mắt nóng bỏng tình yêu thương đổng loại của Bác, xót
thương cho những thân phận khổ đau của người phụ nữ. Ca dao
có câu "thương người như thề thương thân”. Tình thương người ở
Bác còn cao hơn thế. Tô" Hữu đã có câu thơ rất hay nói về tấm
lòng vị tha, nhân hậu của Bác: "Nâng riiu tất cả chỉ quên mình”.
Điểu này được thể hiện khá cảm động ò bài thơ "Vợ người bạn
tù đến thăm chổng". So sánh với cảnh ngộ đôi vợ chồng người ỏ
đầu sông người ỏ cuối sông trong một bài thơ cổ (Chàng ở đầu
sông Tương; Thiếp ở cuối sông Tương; Cùng uống nước sông
Tương; Mà biển trời cách mặt) thì cảnh ngộ của vợ chồng ngưài
bạn tù ỏ đây còn éo le, đau xót hơn nhiều. Họ "gần nhau trong
tấc gang” mà "biển trời cách mặt'’. Họ có bao nhiêu điểu chứa
chất trong lòng muốn nói với nhau, nhưng vì ndi họ gặp nhau là
cánh cửa nhà lao nên họ nghẹn ngào không nói được, đành "chỉ
nói bằng khoé mắtê>. Nhưng chính đôi mắt cũng lại "chưa nói lệ
tuôn đầy". Kêt thúc bài thơ là một câu thơ giản dị cất lên từ sâu
thẳm tâm lòng yêu thương đồng cảm của Bác, người đã trực
tiêp chứng kiên màn kịch câm đau thương đó: "Tình cảnh đáng
lhương thật''.
Tấm lòng nhân đạo bao la của Bác thể hiện trong tập Nhật
'zý trong tù là dành cho cả một "thê giới đau thương đông đảo '.
Trong xã hội loại người, sự đồng cảm tri âm, tri kỷ là điểu đáng
iuý hơn vàng bạc. Củng như Nguyền Du hiểu cặn kẽ tình cảnh