Page 39 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 39

Tình cảm nhân đạo trong tập thơ "Nhật ký trong




                            tù" của Chủ tich Hồ Chí Minh.














                                          Mở bài:






                                          Tâ'm  lòng  nhân  đạo,  yêu  thương  con  người,  đặc  biệt  là




                            những người  bị đoạ  đày hắt  hủi  là  điều  sâu  sắc,  tốt đẹp  nhất





                            trong con Rgười Hồ Chủ tịch. Tấm lòng ấy đã toả sáng cả không





                            khí tăm tối của nhà tù trong những năm tháng Bác bị giam cầm




                            ỏ nhà lao Tưỏng Giới Thạch kết tinh thành những vần thơ Nhật





                            kỷ mãi mãi còn lay động hàng triệu trái tim độc giả chúng ta.





                                         Thân bài:






                                         1. Một tình thương vị tha quên mình






                                         Trong  những  ngày  bị  giam  cầm,  đoạ  đày  đau  khổ,  suốt




                            "Mười bốn trăng tê tái gông cùm”,  Bác phải chịu đựng biết bao





                             nỗi khổ đau: ăn đói, mặc rét, bị xích xiềng, rận rệp... nhưng Bác




                             ìã quên mọi nỗi khổ đau của mình và  hướng tới những người





                             ỉung quanh với một tình yêu thương đồng cảm mãnh liệt.  Bác




                             •ất nhạy cảm với niềm vui,  nỗi buồn của con người, đặc biệt là





                              ìhững người bị đoạ đày, hắt hủi. Có lần một người tù cờ bạc ban





                              têm  còn  nằm  cạnh  Bác,  sáng  dậy,  vì  đói  rét  quá  mà  bị  chết




                              ứng,  lòi  thơ của  Bác cất lên  xót xa như nói  đến  người bà con




                               uột thịt vậy:






                                         "Thản anh da bọc lấy xương,






                                        Khổ đau, đói rét hết phương sống rồi;






                                        Đêm qua còn ngủ bên tồi





                                        Sáng nay anh đã về nơi suôi vàng!"












                                 1
   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44