Page 22 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 22

Trong  thơ  xưa,  thiên  nhiên  thường vắng  bóng con  ngưòi  hoặc





                                                           con ngưòi bị hoà lẫn vào thiên nhiên:





                                                                         "Lom khom dưới núi tiều vài chú






                                                                        Lác đác bên sông chợ mấy nhà"





                                                                         Bài thơ Chiều tối được kết thúc bằng một hình ảnh thật tự





                                                           nhiên mà gây bao bất ngờ thú vị "Xay hết lò than đã rực hồng".






                                                                         4.  Ý thơ của Bác có sư vân dông đột ngột khoẻ khoắn





                                                                          1. Bài thơ tứ tuyệt của Bác đã diễn tả được sự vận động của





                                                           thời  gian  từ  chiều  đến  tối  hẳn.  Tìm  hiểu  trong  nguyên  tác,




                                                           chúng ta thấy bài thơ không có chữ "tốin nào mà người đọc cảm





                                                           nhận được bóng tối bỏi thời gian cứ trôi dần theo cánh chim bay,




                                                           làn  mây cùng  nhịp vông quay của cối xay  ngô.  Và  đến  khi cối




                                                           xay dừng lại thì "Zò than đã rực hồng", tức là trời đã tôì hẳn.  ở





                                                           đây,  tác  giả  đã  dùng  ánh  sậng  để nói bóng tối.  Đó  là  một thủ




                                                           pháp rất quen thuộc của thơ ca cổ điển.  Song bản dịch đã đưa





                                                           chữ "tôi" vào làm gỉảm tính hàm súc và vẻ đẹp cổ điển tỉnh tế có




                                                           màu sắc rất Đưòng, Tống này của hình ảnh thơ.






                                                                         2.  Cùng với sự vận  động của thời gian là sự vận  động của





                                                           cảnh  sắc,  tư  tưỗng,  tình  cảm  tác  giả.  Sự  vận  động và  chuyển





                                                           biến thật bất ngờ, khoẻ khoắn: từ tôì đến sáng, từ tàn lụi đến sự





                                                           sống,  từ buồn  đến  vui,  từ lạnh  lẽo cô đơn  đến  ấm  nồng.  Suốt





                                                           ngày  phải  chuyển  lao  gian  khổ:  Vượt núi  băng  rừng,  lội  suối;




                                                           còn  phía  trước  là  một  xó  tôí  nhà  ngục lạnh  giá  đầy  muỗi  rệp





                                                           đang chờ đợi Bác. Đã thế, cảnh chiều buông nơi miền scrn cưốc





                                                           tỉnh Quảng Tây lại khêu gợi nỗi sầu tha hương, vậy mà ý thơ





                                                           của  Bác lại đi từ bóng tôĩ đến ánh sáng,  từ buồn đến vui "một





                                                           cái vui tràn đầy trong cuộc sống" (Hoài Thanh).  Điều này được






                                                                                                                                                                                                                                                    ■





                                                                                                                                                                                                                                                                      21
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27