Page 20 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 20

Điều này được biểu hiện rõ hơn ỏ câu thơ thứ hai:  "Cổ vân





                                                          mạn mạn độ thiên khổng". Bản dịch chưa lột tả được hết ý, tình




                                                          trong hình ảnh "cô vân" và từ "mạn mạn" của nguyên tác. Hình





                                                          ảnh "eổ vân" miêu tả một làn mây lẻ loi, đơn côí gợi nỗi buồn cô




                                                          quạnh của cảnh chiều. Từ "mạn mạn" nghĩa là chầm chậm gợi





                                                          lên sự uể oải,  chậm chạp của đám mây chiều. Điều đó làm cho




                                                          làn  mây  cũng  trỗ  nên  có  tâm  trạng  hơn,  dường  như  nó  cũng





                                                           mang nỗi buồn như con người.






                                                                        Thd  ca  cổ điển  xưa  nay hay sử  dụng thủ  pháp  lấy không




                                                          gian  để  miêu  tả  thời gian nên trong cảnh  chiều  muộn  thường




                                                          xuất hiện hình ảnh cánh chim:






                                                                        "Chim hôm thoi thót về rừng”






                                                                                                                                                      (Nguyễn Du)





                                                                        "Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi






                                                                                                                                                     (Bà Huyện Thanh Quan)





                                                                        "Chúng điểu cao phi tận






                                                                        Cỏ vân độc khứ nhàn"





                                                                                                                                                           (Lý Bạch)                                                                                    ;






                                                                        ở  đây,  thơ  Bác  cũng  có  hình  ảnh  "Cánh  chim  bay  mỏi"




                                                          nhưng lại có thêm  hình  ảnh "cô  v â n Song không phải  là  'Vô





                                                          vân  độc khứ nhàn"  gợi vẻ nhàn nhã,  cô  độc,  thanh cao,  phiêu




                                                          diêu,  thoát tục,  có  sự  tự cao tự đại  (chữ dùng của Xuân Diệu)




                                                          mà  là  ”cồ  văn mạn  mạn độ  thiên không”  làm  cho khung cảnh




                                                          buổi  chiều càng  thêm cô  đơn,  mệt  mỏi,  buồn  bã hơn.  Đúng  là




                                                          tâm  trạng  của  một  tù  nhân  vào  buổi  chiều  tà  nơi  xa  xứ  bồi





                                                         "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ'.  Buồn vì xa Tổ quốc, quê




                                                         hương, bạn bè đồng chí trong khi cách mạng đang chờ; buổn vì




                                                         mất tự do không biết bao giờ mới được ra khỏi tù: "Người trong










                                                                                                                                                                                                                                                                     1 9
   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25