Page 172 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 172

"Bản sương giăng, đèo mây phủ" thường gợi lên sự gian khổ




                                                 trong những  ngày kháng chiến và thường dễ  gợi nỗi buồn cho




                                                 con người.  Nhưrìg bằng  một tấm  lòng gắn bó  thiêt tha với áất




                                                 nước, với nhân dân, những ngưòi mà nhà thơ "trọn đời nhớ mãi





                                                ơn nuôi",  thì những nơi đó bỗng trâ thành niềm thương nỗi nhá




                                                 trong trái tim tác giả. Và tác giả thấm thìa một điều dưòng như





                                                 đã  trở thành chân lý trái tim:  "Nơi nào qua ỉòng ỉại chẳng yêu




                                                 thương?".  Câu hỏi tu từ thật nhẹ nhàng tha thiết càng khắc sâu




                                                 thêm ấn tượng và cảm xúc cho người đọc. Câu thơ Chế Lan Viên





                                                 mang nặng  tính  chất khái  quát và  rất giàu  tính  chất  triết  lý.




                                                 Nhưng thd ông triết lý mà không khô khan vì đó còn là những ý





                                                 thơ  được cất  lên  từ những xúc  động  lắng nghe  của chính  lòng




                                                 mình,  thông  qua  sự  trải  nghiệm  của  cuộc  sông  để  rút  ra  quy




                                                 luật phổ biến của đòi sống nội tâm con người.






                                                              2. Đất đã hoá tăm hồn





                                                               Bằng  trí tuệ  sắc  sảo và  trái  tim  nhạy cảm,  Chế Lan Viên





                                                 còn khám phá ra một quy luật sâu xa mà lý thú:





                                                               "Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở






                                                              Khi ta đi, đất ỞỊL hoá tâm hồnỊ".





                                                               Người  đọc  dễ  nhận  ra  những  hình  ảnh  đối  lập  để  nhấn





                                                 mạnh,  tô đậm ý mà  ta  thường gặp  trong thơ  Chế Lan Viên.  Ở




                                                 đây là sự đốĩ lập giữa  "ở" và  "đi", giữa "đất'' và "tàm hồn" chính





                                                 là sự đối lập giữa cái hữu hình ngoài ta và cái vô hình bên trong




                                                 sâu  thẳm.  Con  người  thường  vẫn  vậy,  những  cái  quen  thuộc




                                                 quanh ta, nhiều khi sông với chúng ta thường bàng quan, thậm





                                                 chí là thờ ơ, không thấy có gì đặc biệt, nhưng khi rời xa, nếu có




                                                 m ộ t   c h ú t   l ư u   l u y ế n ,   gắn b ó ,   l ậ p   t ứ c   t a   thấy ở   c h ú n g   c ó   m ộ t   n g ọ n




                                                 lửa  lung linh  của  hoài  niệm,  của cảm  xúc,  như  thể  đó  là  một













                                                                                                                                                                                                                                                         1 7 3
   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177