Page 171 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 171
"Tiếng hát con tàu,'\ một bài thơ tiêu biểu nhất của tập "Ánh
sáng và phù sa" - sáng tác 1960 là một trong những đoạn thơ đã
kết tinh được nét đặc sắc ấy.
Thân bài:
1. Nhớ những miền heo hút nhưng nặng nghĩa tình
của Tây Bắc
Những nãm người nghệ sĩ kháng chiến cùng nhân dân Tây
Bắc tiến hành cuộc chiến tranh ái quốc vĩ đại là những năm
tháng vô cùng gian khổ, hy sinh, nhưng cũng sâu nặng nghía
tình và không thể nào quên. Cho nên giữa những ngày đất nước
rộn ràng không khí xây dựng, sống giữa thủ đô hoa lệ, hồi tưảng
về Tây Bắc, nhà thơ vẫn cảm thây nhớ da diết một bản làng
"Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ". Tiểu đối "bản sương
giăng" với ”|đèo mây phủ" cùng với điệp từ ằ,nhớn đấtô đậm cảm
xúc ấy. Chỉ bằng một hình ảnh mà tác giả đã làm sống dậy được
một vùng quê Tây Bắc xa xôi với "bản sương giăng, đèo mây
phủ". Tây Bắc hiện lên trong câu thơ Chế Lan Viên thật đẹp.-
Một hĩnh ảnh gợi lại một miền đất xa xôi ẩn hiện trong sương
mò mây núi và cũng là trong sương khói của hoài niệm mà đã
làm khơi dậy trong tâm hồn ta biết bao hình ảnh thân thiết của
những bản làng Tây Bắc, những tình cảm thắm thiết nghĩa tình
của những con người chất phác bình dị và cả một mạch thơ về
tình quân dân, tình đồng bào trong những năm kháng chiến
chống Pháp như "Nhó" của Hồng Nguyên, "Bao giờ trở lại" của
Hoàng Trung Thông, "Việt Bắc" của Tố Hữu:...
"Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa người thương đi ve'.
1 7 2