Page 122 - Văn Hóa Ứng Xử Việt Nam Hiện Nay
P. 122

U ă n  £ ó a  ứ í ì ỹ  x ử  X ) i ê i  O C a m  l ì ì ệ n  n a t ^



     lên  nhau,  lồng  ghép  nhau,  nhưng  không  phưđng  hại  lẫn
     nhau.  Lẽ  sống  tự  tôn  quốc  gia  -  dân  tộc  thể  hiện  cho  tình

     nghĩa  "con  Lạc  cháu  Hồng",  "máu  đỏ  da  vàng".  Tổ  quốc,
     dân tộc đối với người Việt Nam vẫn là cộng  đồng lớn  nhất,
     thiêng liêng nhất,  mặc dù trong họ đã có hình dung về bán
     đảo Đông Dương, khu vực Đông Nam Á...  Chất keo gắn bó,

     mối dây liên hệ trong và ngoài cộng đồng là tình nghĩa.  Cái
     tình,  cái  nghĩa  là  hai  giá  trị  khác  nhau.  Cái  nghĩa  nằm
      trong hệ  giá  trị  Nho  giáo  nhưng vào Việt Nam  nó bị  khúc

      xạ  hỏi  cái  tình  cảm  con  người.  Nhờ  có  cái  tình  mà  nhiều
      khi cái nghĩa  đã  mất nhưng vẫn còn  "vương tơ lòng";  cũng
      có khi cái  tình  đã  mất song cái  nghĩa  vẫn còn.  Tình nghĩa
      vì  thế là  giá  trị  kép  bảo  đảm  cho  quan  hệ  người  -  người

      không bao giò đứt đoạn.

           Cùng  với  cái  tình  nghĩa,  tính  chất  thế  tục  đã  góp
      phần làm cho phong hóa Việt Nam trở nên thuần hậu.  Một
      mặt, tính thế tục biểu hiện ở chỗ không hàn lâm kinh viện.
      Nếp  sổng  tiểu  nông  hồn  nhiên,  dân  dã,  thiên  về  lời  ăn
      tiếng  nói,  hò  vè  đối  đáp,  ứng  xử  khôn  ngoan,  chứ  không
      thiên  về  triết  lý  cao  siêu,  nghiền  ngẫm  tư  tưởng,  luận  lý

      uyên bác.  Từ đời Lê Thánh Tông trở đi,  văn hóa bác học có
      phát  triển  nhưng  cũng  chỉ  giới  hạn  nơi  kinh  kỳ  đô  hội,
      chính  xác  hơn  là  trong  triều  đình.  Khái  niệm  tư  duy  hầu
      như không tồn tại trong  truyền  thống tư tưởng Việt  Nam.



                                     123
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127