Page 18 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 18
Cái đó không lạ, ở Lũng Vài thì câu chuyện và công việc của ngƣời ăn trộm, kẻ cƣớp, ngƣời đi
buôn, ngƣời kiếm củi đều nói to nói nhỏ lẫn lộn nhƣ thế. Cuộc sống vùng biên giới nghèo khổ và
dữ dội cứ thay đổi phút chốc, lúc này đi kiếm củi bán chợ, lát có ngƣời rủ đi cƣớp đƣờng, cũng
theo ngay.
Một ngƣời nói to:
- Cho vài cân rƣợu nữa.
- Đứa nào sắp dẫn quân đi kiếm Tết thì phải bỏ tiền ra.
- Xem!
- Đƣợc rồi, tao chỉ trả chỗ năm cân thêm này thôi nhé. Tao định thật thế đấy. Làm rốn
chuyến nữa lấy tiền rƣợu Tết.
- Đƣợc.
- Nhƣng nếu thằng Lình đã bóc nhẵn nhụi chúng nó rồi thì sao? Mà “thịt lợn” rồi thì phải
đem “bán” chứ vứt ra đƣờng đƣợc à? Nghĩ thêm cho kỹ, kẻo mất công toi!
- Chà chà, vứt xuống hang Háng Lò hai cái xác thì thấm vào đâu!
- Không nhầm đƣợc, xếnh xáng Hoàng biết rồi, hai thằng này là con cháu nhà quan thổ gốc
bên Văn Uyên đấy. Bọn nhà giàu thì ở Lạng Sơn hay ở Long Châu cũng một giuộc nhƣ nhau,
thằng Tây hay thằng Quốc dân đảng cho tiền, nó đều nuốt chửng. Bây giờ chán Tây rồi thì sang
đây làm mật thám cho Quốc dân đảng rình bắt chúng mày đây. Đấy, xếnh sáng Hoàng này đi làm
thầy địa lý sang Văn Uyên để mả, đã đƣợc uống rƣợu nhà nó rồi mà. Đằng nào cho chúng nó
xuống hang Háng Lò chầu Diêm Vƣơng cũng đáng tội thôi.
Thầy địa lý Hoàng Thỉnh Chang chỉ ngồi gật gù, không nói. Không biết ông thầy địa lý gật
đầu để làm chứng việc hai thằng ấy sang đây làm đặc vụ, hay hai thằng ấy là con cháu tổng xã
đoàn giàu có bên Văn Uyên, hay vì thói quen vốn có, hễ ngồi vào bàn rƣợu, đƣợc vài hớp rồi thì
thầy địa Hoàng lại gật gƣỡng cái đầu. Ông im lặng, nhấc vò rƣợu mới, làm một tợp.
Một ngƣời đập bốp cái chén sành xuống mặt bàn.
- Để một mình tao đi cắt tiết cho. Không có gì thì cứ hai đôi giày, hai bộ quần áo ấy tao lột
ra bán cũng đƣợc.
- Chẳng bõ!
- Hai nhãi này đến ở nhà thằng Lình. Có đồng nào thì thằng Lình moi hết rồi, còn đâu phần
mình. Công toi!
- Tao lấy một đôi giày đế da để đi Tết này cho ấm chân vậy.