Page 22 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 22
Hôm ấy, có ngƣời ở Quảng Châu về.
Bùi đƣa Quang từ Long Châu xuống Bó Sa để đón liên lạc của cách mệnh trong nƣớc vừa
mới ra đến đấy.
Cái Tết rầu rĩ và bộn rộn đến Long Châu, cũng nhƣ cái Tết đến bất cứ nơi nào với ngƣời ta,
ai nấy đều tất tƣởi mà không biết đƣơng vội cái gì.
Quang mặc áo bông cũ, đeo túi, lầm lũi vừa đi vừa tính, nhƣ ngƣời đi khất nợ hay ngƣời làm
nghề cuối năm đòi nợ thuê. Bùi cầm cái thƣớc, lụng thụng trong cái áo bông dài. Rõ anh thợ may
đói việc đƣơng đảo qua các xóm nhận hàng Tết. Không ai biết họ đƣơng làm việc của cách
mệnh.
Bùi tạt vào Bản Đảy tìm o Mai. Cẩn thận, Bùi không đến nhà. Thằng Lình, chồng o Mai, hồi
này có ý khác. Thấy Bùi, o Mai mừng quá. Vốn tính hấp tấp, Mai nói ngay:
- Nghe nói có lớp huấn luyện, hai ngƣời này ở trong nƣớc sang.
- Có giới thiệu không?
- Không.
- O biết đấy, lớp huấn luyện xong rồi, mà không biết có còn mở ở đây nữa không, ở đây
không còn ai đâu.
- Thằng Lình dỗ ngƣời ta bỏ tiền ra, nó sẽ đƣa đi Long Châu tìm cách mệnh. Nhƣng nó tiêu
hết tiền rồi bây giờ muốn xui bọn cƣớp ở Lũng Vài vào giết đi. Tôi không biết làm thế nào...
Bùi chau mày, hỏi lại:
- Hai ngƣời này ở đâu ra?
- Lạng Sơn.
- Bảo thằng Lình không đƣợc làm thế mà trong nƣớc tƣởng mình cũng là kẻ cƣớp thôi.
Mai nghe vậy, hoảng hốt nhƣ việc giết ngƣời sắp xảy đến nơi mình cũng phạm tội gây ra.
Mai lật đật về nhà. Lình vừa đi vắng đâu. Mai bảo lại với Thụ: ngƣời của ta ở Long Châu mới về
nói không có lớp huấn luyện ở Bản Đảy nữa đâu, phải về Lạng Sơn đợi bao giờ có lớp ở đâu, tôi
nhắn hãy sang.
Chi hỏi Thụ:
- Bây giờ thế nào?
Thụ nói:
- Không về!
Rồi hỏi Mai: