Page 26 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 26

[7]
                    - Bây giờ thì tao tha. Nhƣng phải đền công bọn lính chúng nó đi mất một đêm. Một dinh
               khó nhọc suốt đêm đấy.
                    Cuộc mặc cả cò kè trả ơn cho bọn bắt mình, cuối cùng ngã giá mất năm mƣơi đồng. Cũng

               còn may, vì bọn lính đã khám tất cả, không moi đƣợc đồng nào, chúng nó biết đây chỉ là những
               ngƣời bơ vơ nên mới lấy công rẻ thế. Tuy vậy, ít nhất, quan coi ải cũng thiến mất một nửa số tiền

               ấy. Hay quan chén cả, không biết chừng. Cái đó tuỳ ý quan.
                    Đƣợc tha về, Bùi đem Sơn và Tƣ đến nhà Thỉnh Chân. Bùi dặn:

                    - Ở lại đây ít ngày nữa.

                    Bùi qua Bản Đảy, bảo Mai:
                    - O về Hà Nội xem thật có hiệu Hồng Cơ ở đƣờng Khâm Thiên...

                    Hôm sau.

                    Hôm sau, Mai gánh hai túi chàm đựng măng khô, xƣơng khỉ lẫn xƣơng dê, xƣơng bò, sang
               đợi tàu Nà Sầm xuôi Hà Nội. Nhƣ một ngƣòi Nùng biên giới vốn thạo xuôi ngƣợc buôn của

               rừng.
                    Lúc ấy, ra khỏi nhà giam ở Nam Quan xuống, Thụ và Chi đã nhất quyết là không về, dù có

               đi đến tận đâu để tìm liên lạc đƣợc với cách mệnh thì Thụ và Chi cũng đi, nhƣng lúc ấy còn
               lƣỡng lự, không biết nên tạt vào Bó Sa hay lại trở về Bản Đảy, Chi hỏi Thụ:

                    - Đi đâu bây giờ?

                    - Tao nhớ ra rồi. Họ Mã ở Lũng Nghìu có quê ngoại ở Nhân Lý. Lão Chang Dỉn Cò bảo thế.
                    Chi cƣời:

                    - Thế thì đi!
                    - Về Lũng Vài hỏi đƣờng Chang Dỉn Cò đã.

                    - Đƣờng dây đi Lũng Nghìu thì khó gì.
                    - Chị Mai dặn đi đâu phải cẩn thận.

                    - Ừ nhỉ, nó mà đƣa đi càng hay.

                    Hai ngƣời vội vã bƣớc.
                    Bỗng có tiếng gọi từ phía Bản Đảy:

                    - Hãy thong thả...

                    Quay lại, thấy Bùi lật đật chạy theo. Hai ngƣời dừng lại. Nhờ có tiền nộp chuộc ngƣời của
               Bùi mà đƣợc thả cả, nên Chi vui vẻ hẳn lên:

                    - Gì thế? Có đi đƣợc không?
   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31