Page 13 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 13

- Cái chân này xƣa nay của mình mà bây giờ mình cũng không sai bảo đƣợc nó đi đâu nữa

               rồi, khó quá.
                    Viết và Thụ ra đầu hè. Thụ lại nói: “Để mình đi nghe tình hình cách mệnh ra sao, khi có tin

               về thì đi cùng nhau đấy”. Rồi Thụ bƣớc vào trong làn sƣơng mù có lẫn trăng suông phủ xuống
               dƣới thung, sang tận dải núi bên xóm Bó Lào. Nét núi mờ dƣờng nhƣ kéo dài ra.

                    Viết bàng hoàng quay vào, ngồi một mình trƣớc đống lửa vạc. Ông cụ khập khiễng bƣớc
               sang bên vách, khuân hai cây củi mới đến, đặt xuống khơi lại cái bếp.

                    Bấy giờ, có ánh lửa, ngƣời ngồi bếp mới có bóng. Bỗng nhiên, ông cụ đăm đăm nhìn bóng

               mình rồi nói hổn hển và sôi nổi, trong tiếng lép bép củi mới nổ.
                    - Con ạ, ngày trƣóc, cái khi nhà ta còn ở trên Đồng Đăng, đã có nhiều lần vào lúc nửa đêm

               thế này, tao đƣa các ông cách mệnh đi Long Châu, ờ, cũng vào những tháng rét sắp Tết này...

               Các ông nói các ông đã theo cách mệnh đánh Tây rồi bây giờ xuống thuyền ra bể đi tìm cách
               mệnh ở bên Nhật Bản và tận những đâu, nhiều nơi nữa. Tao biết cả, tao hỏi thế thôi chứ tao biết

               cái chí thằng Thụ...
                    Viết nhìn bố, thấy lạ hẳn. Từ khi lớn, Viết chỉ thấy bố ốm, bố gầy yếu mãi đi. Viết chỉ thấy

               quanh năm bố đi cày, đi trèo hồi thuê - hồ nhƣ không biết một việc gì khác ở đời và không nói ra
               những câu nhƣ thế bao giờ. Nhƣng thế là bố đã biết cả.

                    Viết khóc thành tiếng, nhƣ khi còn bé. Viết muốn chạy ngay theo Thụ. Viết gục đầu xuống,

               ôm hai tay lên mặt.
                    Đêm ấy, Thụ đi tắt đƣờng sang châu Điềm He. Vừa hay, tảng sáng thì tới Bản Hẻo.

                    Đi suốt đêm ngoài sƣơng, nhạt hết hơi ngƣời, vào đến trong xóm, con chó cũng không biết.
               Không một tiếng chó cắn. Thụ cứ tự nhiên vào đi quanh dƣới gầm sàn nhà Chi. Đến đúng chỗ

               giƣờng Chi nằm - Thụ đã biết trƣớc, Thụ khẽ gõ ngón tay vào cái xà gỗ. Lập tức, nghe tiếng
               chân động sàn ngay. Nhƣ cả đêm qua Chi vẫn thức đợi. Đúng là Chi vẫn thức đợi Thụ thật. Thụ

               rón rén đến để đợi Chi ở bên cái chân thang nhỏ đằng sau bếp.

                    Chi đã xuống đứng đấy, nói:
                    - Đợi mấy hôm rồi!

                    Thụ cƣời - miệng cƣời mở rộng. Thụ cảm thấy mọi việc trôi chảy. Những suy nghĩ về Viết

               trong đêm qua làm bận tâm Thụ, đến bây giờ gặp Chi, mới thấy lòng thanh thản và bồn chồn, sôi
               nổi hẳn lên, sẵn sàng... Hai ngƣời cùng nghĩ nhƣ nhau:

                    - Đi.
   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18