Page 11 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 11

Tiếng gà sang canh đẫm hơi lạnh nửa đêm nghe đã thấy buốt rợn. Thụ và Viết vẫn chƣa ngủ.

               Có lẽ đêm nay cũng chẳng còn mấy lúc mà ngủ nữa. Hai ngƣời ngồi thì thầm trƣóc cái bếp lửa
               giữa gian bên - lửa vạc hẳn từ bao giờ, tàn than đã nhờ nhờ trắng và cái lạnh tê tái cứ bò dần dần

               lên vai, xuống sống lƣng.
                    Viết nói:

                    - Tháng sau thì cƣới chị Dụ...

                    Thụ im lặng nhìn, không chú ý vào bếp và không đáp. Câu nhắc nhở thân tình ấy của Viết
               vào lúc này lại gợi trong Thụ một ý nghĩa khó chịu khác. Hôm qua, trên tàu hoả Nà Sầm xuống

               Đồng Đăng, lúc tàu qua Cốc Nam, Thụ ra cửa toa nhìn sang rồi rỉ tai Viết:

                    - Quãng này sang bên kia có mấy bƣớc chân thôi, Viết ạ.
                    Viết ngƣớc mắt, khẽ hỏi lại Thụ:

                    - Đi à?
                    Lúc ấy, Thụ nhìn Viết, vẻ ngạc nhiên. Bởi vì chuyện cùng nhau đi Trung Quốc tìm cách

               mệnh, đối với hai đứa, đƣơng nhƣ ngƣời đã co cẳng sắp nhảy vƣợt bờ rào. Câu hỏi chứng tỏ Viết
               có chiều ngần ngại. Mới biết, hiểu đƣợc lòng ngƣời thật khó. Nhƣng nghĩ thế, Thụ chỉ thấy càng

               thƣơng Viết. Thụ nhẹ nhàng đáp lại không biết là trả lời câu nào của Viết nhƣng không một vẻ

               khó chịu:
                    - Biết thế, nhƣng mà chúng mình lỡ hẹn ở Nà Sầm rồi.

                    Hai ngƣời lại trở về Nhân Lý.
                    Từ lúc ấy, dọc đƣờng, hầu nhƣ không ai nói một câu.

                    Thụ đoán Viết lƣỡng lự, Thụ không muốn ép. Mẹ Viết già yếu. Bố thì nghiện, càng ngày
               càng nghèo. Mấy năm nay, hễ ở trong xóm nghe tiếng trống tùng tùng ngoài Đon Đình thì mọi

                                                                                                       [3]
               ngƣời đoán đấy là trống báo có một đám ruộng nhà Viết lại sắp phải đi sang cửa nhà khác  . Mà
               đúng nhƣ thế. Thụ thƣơng Viết lắm.
                    Nhƣng Viết chƣa hiểu nổi rằng: “Phải đánh thằng Tây, lấy lại đƣợc nƣớc, phải vật cổ bọn

               vua quan lính tráng kia xuống thì mới phá đƣợc cái đau đớn ấy”, muốn thế, hãy đi tìm cách

               mệnh. Mỗi lần ở thị xã về, Thụ đã bàn bạc nhiều, nhƣng Viết lúc thì hăng muốn đi ngay, lúc thì
               lặng im, Viết sợ, Viết hơi chập chờn. Hôm trƣớc, Viết đã mạnh bạo đi Nà Sầm với Thụ. Nếu cứ

               sang ngay Cốc Nam lúc ấy, chắc Viết đi luôn. Nhƣng đến một ngƣời đi chợ cũng không gặp.
   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16