Page 9 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 9

các chốn ăn chơi lại ồn ào thêm về bọn lái hồi đổ của ra phá phách liên miên cho đến tận tháng

               mười, hết mùa hồi chín.
                    Cái xe ngựa nọ đứng lại trước cửa nhà thương. Bác đánh xe nhảy xuống rồi xốc người ngã

               cây hồi khiêng vào. Bấy giờ đã tan tầm làm việc. Chỉ còn cái hành lang vắng lặng, hôi thối, vốn
               quét vôi trắng, đã đen bóng những mồ hôi và máu mủ với rác rưởi, lặng ngắt.

                    Đặt người trèo hồi ngã nằm xuống đấy rồi giơ tay giật cái dây chuông. Ở trong, không động
               tĩnh. Bác ấy lặng lẽ giật dây lần nữa. Vẫn chỉ có tiếng chuông, nghe kêu đằng xa tít, như chuông

               kêu trên trời. Đợi một lúc cũng không thấy. Trong nhà thương không còn ai. Rồi bác đánh xe

               ngựa thoắt đi ra. Người trèo hồi nằm dưới đất chợt mở mắt trông theo - cái lòng trắng của người
               hấp hối nhợt nhạt lấp lên con ngươi. Rồi con mắt buồn bã nhắm lại.

                    Cái xe ngựa lại lọc cọc mờ vào bóng tối. Con ngựa đã mệt bã, lưng sũng mồ hôi, chốc chốc

               lại thúc mõm vào cái giỏ đựng cỏ, xốc nghiêng cả lên, như giỏ đóng vào mũi. Cũng chẳng thấy
               gì.

                    Người trên xe cười nói những chuyện chắp nối đâu đâu. Bấy giờ mới biết trong xe còn mấy
               người nữa.

                    - Quan chủ bảo mày về nhà Tài Và mà ngủ.
                    - Tối nay lão cóc vàng chơi đâu?

                                              [1]
                    - Chết mệt với “hối théng”   nhà Tài Dẻo.
                    - Ờ, mấy “ả múi” nhà ấy thế là câu được lão cóc vàng rồi. Đã biết mà!
                    - Này, đánh bạc ở Đồng Mỏ thì chết cũng tạm nhắm mắt, mày ạ. Nó vét nhẵn túi, nhưng còn

               đãi mình một bữa no say cật lực, không cỏ rả như mấy thằng chủ sòng mắt trắng môi thâm ở Kỳ
               Lừa.

                    - Chuyện! Nhân nghĩa bọn chủ sòng mà buồn! Tranh khách thì phải thế thôi.
                    Giọng trống quân ồ ề của bác đánh xe cất lên. Không hiểu người hát đương vui hay buồn,

               tiếng khê nằng nặc cứ lạc trong hơi hồi chín.

                                                  Thứ nhất, quán Bầu, Chi Lăng
                                                                                  [2]
                                             Thứ nhì Cây Khế Đồng Đăng, Kỳ Lừa
                    Đêm ấy, vẫn gió hồi miên man về. Thằng bé con người trèo hồi lại ngủ một mình. Nó không

               hề nghĩ bố nó ngã cây hồi rồi. Nó chỉ biết bố nó đi trèo hồi lấy cái Tết tháng bảy. Nó thích Tết
               tháng bảy có bún và được ăn cái tỏi gà cho nên nó không sợ nằm đêm một mình.

                    Hôm sau, cái xe ngựa ấy qua nhà thương.
   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14