Page 12 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 12

Nếu có ai, chỉ hỏi thăm đến đƣợc Bản Đảy là đi ngay thôi. Nhƣng rồi Viết lại trù trừ. Thụ muốn

               kêu lên: “Viết ơi! Mày nghĩ thế nào?” Ấy là lúc Thụ càng tha thiết nghĩ và thƣơng và giận bạn.
                    Bây giờ thì Thụ đã nghĩ dứt đƣợc: Viết có cái khó. Viết chƣa quyết tâm. Thôi, để rồi cũng có

               khi. Không thể bắt buộc. Thụ định lần này không rủ Viết nữa.
                    Một lúc, Thụ nói:

                    - Ừ đến tháng sau thì cƣới chị Dụ mình, rồi đến Tết. Mình đã nói với chị ấy, nếu em về kịp
               ăn cƣới chị thì may, bằng không thì khi nào em về đƣợc, em về. Lần lữa rồi lại đến Tết, không

               đƣợc. Bây giờ Thụ đi, Viết ạ.

                    Viết hỏi nhanh:
                    - Đi bây giờ a?

                    Thụ không đáp thẳng câu hỏi, mà trông ra ngoài khe vách, nói:

                    - Gà gáy sang canh lâu rồi. Thế là chúng mình thức gần suốt đêm.
                    - Sao bảo đợi có hẹn ở Nà Sầm về rồi mới đi?

                    - Không đợi nữa. Nhƣng lần này Viết hãy cứ ở nhà, để mình sang bên ấy nghe tình hình ra
               sao đã.

                    Viết “à” một tiếng nhỏ, nhƣ thở dài. Vẻ vừa tiếc, vừa ngƣợng. Và Viết cúi mặt, không nhìn
               Thụ.

                    Lúc ấy, một cơn ho thiếu thuốc phiện nhƣ bị sặc, kéo đến, dựng bố Viết ở giƣờng bên rũ

               rƣợi ngồi dậy. Rồi tiếng ho cứ thúng thắng mãi của ngƣời già trong đêm khuya càng làm cho
               Viết thấy mình buồn hẳn đi. Thụ không biết đƣợc mắt Viết đã ƣớt. Trong bóng tối, Viết để mặc

               cho nƣớc mắt chảy ƣớt trên mặt.
                    Thụ bƣớc đến bên giƣờng bố Viết.

                    - Chào bác.
                    - Cháu đi à?

                    - Cháu phải đi ra Đồng Đăng cho kịp tàu xuôi sớm.

                    - Cháu đi đâu?
                    - Cháu đã xin đƣợc chân ký ga ở dƣới xuôi.

                    Ông cụ lại ho. Ông cứ trừng mắt nhìn Thụ, rồi hổn hển nói:

                    - Cháu ơi! Đến ngày cháu về chắc tao chẳng còn sống, tao biết rồi.
                    - Không, bác vẫn khoẻ, cháu mong bác vẫn bình yên khoẻ mạnh.

                    Ông cụ lắc đầu.
   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17