Page 120 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 120
Buổi trƣa, hai ngƣời về.
Tân ghé vào tai Bùi:
- Ngƣời quen chúng ta.
- Ai?
- Vƣơng “cao” [17] .
- Có thật Vƣơng “cao” không?
- Chính năm ấy tớ may bộ quần áo rét cho cậu ta mặc đi Nga mà. Thợ may mà ngắm ngƣời
thì quên thế nào đƣợc, vả lại, Vƣơng “cao” vẫn nhớ từng đứa chúng mình.
Ngay chập tối hôm ấy, Bùi đến nhà trọ Nam Ninh. Lê Hồng Phong thật. Phong cƣời, vỗ vai
Bùi kêu lên:
- Anh này suốt đời loắt choắt thế thôi!
- Anh thì cao hẳn hơn trƣớc. Ăn mặc diện đến ngất trời thế này thì ra đƣờng không còn nhận
ra đâu.
- Mình bây giờ là đại phú thƣơng Vƣơng Nhất Dân có cửa hàng xuất nhập ngũ cốc to nhất
Hồng Kông kia. Có phải thợ tiện Vƣơng “cao” ở đây nữa đâu mà anh nhớ đƣợc!
Quả nhƣ vậy, ngƣời ngồi trƣớc mặt Bùi, cách đây ba năm, khác lắm. Chẳng phải vì anh
đƣơng mặc bộ quần áo sang trọng, mà cả nét mặt, tiếng nói, miệng cƣời lanh lợi, đĩnh đạc, hoạt
bát, vẻ ngƣời lọc lõi khác thƣờng. Trong ba năm xa cách, Vƣơng “cao” đi những đất nƣớc, xa lạ
nào mà nên mẽ con ngƣời khoáng đạt nhƣ thế. Ngày ấy, Lê Hồng Phong sang học bên Nga. Có
ngƣòi qua Nam Ninh đồn ông Nguyễn Ái Quốc đem Phong đi. Sau lại nghe tin ở đâu về rằng
ông Nguyễn bị mật thám Anh bắt ở Hồng Kông rồi mắc bệnh lao đã ốm chết trong nhà thƣơng
làm phúc rồi. Không biết thực hƣ thế nào. Anh em xƣởng Nam Hƣng thƣơng lắm, đã làm bàn
thờ vọng ông Nguyễn. Anh em nghĩ về những ngƣời cách mệnh ở trong nƣớc ra, mỗi ngƣời mỗi
cách: Ông Tôn Thất Thuyết thì cố chấp, ông Đặng Tử Mẫn một mình một tính, ông Phan Bội
Châu học rộng tài cao nhƣng phải cái cả tin, bọn Hải Thần thì thất vọng rồi, chỉ có ông Nguyễn
là khác hơn cả. Tuy không ai đƣợc gặp, chỉ có Bùi. Nhƣng cái ngày Bùi nghe ông Nguyễn dịch
tiếng Nga ra tiếng quan hoả cho cố vấn Bô-rô-đin ở chợ Quảng Châu rồi lại đƣợc ông Nguyễn
giảng về công tác cách mệnh mà mãi về sau Bùi mới biết đấy là ông Nguyễn Ái Quốc. Tuy nhiên
ai ở Xiêm đến, ở Thƣợng Hải xuống, có ngƣời ở Nhật hay ở Nga về, nói chuyện cũng chỉ thấy
tin tƣởng ông Nguyễn hơn cả.