Page 124 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 124

cách mệnh của đất nƣớc, khác hẳn những tính toán ăn thua và có lúc cũng hí hum cay cú nhỏ

               mọn mọi khi.


                                                                *
                                                            *          *


                    Phong đƣơng đứng máy.

                    Một ngƣời thanh niên áo chàm, khuy tết, nhƣ rnột ngƣời làng xa dƣới biên giới phía nam

               lên. Anh ta bƣớc vào, xô đến, nắm cánh tay Phong. Anh ta hấp tấp quên cả cái máy tiện đƣơng
               xoèn xoẹt nghiến trên bàn ren trƣớc mặt mà Phong phải cúi xuống, hai tay đƣơng luôn luôn mở

               hãm. Phong khẽ đẩy tay anh kia rồi cẩn thận đóng máy xong mới quay ra, mặt còn lấm nhờn mỡ.
                    Phong vẫn chƣa nhận đƣợc anh thanh niên lạ mặt vừa vồ lấy mình là ai. Anh ta đã nói, tiếng

               toang toang:
                    - Tôi là Hùng đây mà.

                    Phong không thể nhớ có gặp Hùng lần nào không. Hồi ấy, cả ba năm trƣớc, biết bao thanh

               niên sốt sắng, từ trong nƣớc ra, mà trông nết mặt hăm hở của họ cũng có thể đo đƣợc sự sôi nổi
               trong lòng - kể cả mình cũng dƣờng nhƣ thế, Phong nhìn Hùng: cái cằm bạnh, mắt to đen, sâu

               thẳm, dáng chắc chắn, kiên quyết. Hùng đƣơng là tất cả nhiệt tình ấy.

                    Vẫn nhƣ dạo nọ, cứ cách ít lâu, Hùng lại lên Nam Ninh mua tơ về Long Châu. Nhiều ngƣời
               Cao Bằng có tƣ tƣởng cách mệnh, đã hùn vốn, dựng đƣợc mấy khung dệt lụa ngoài Long Châu.

               Họ đã hiểu cách sinh sống và cơ sở kinh tế đại khái nhƣ xƣởng Nam Hƣng mới có thể không còn
               tình trạng bơ vơ nhƣ năm Thụ và Chi ra Long Châu. Gần đây, xƣởng Nam Hƣng nhận làm vỏ tạc

               đạn cho Chính phủ Nam Ninh. Bọn nhà thầu quân khí trực tiếp với những cơ quan hậu cần của
               quân đội Quốc dân đảng chỉ đấu thầu làm vỏ, tải gang đến cho xƣởng đúc, dập kíp rồi bào, tiện

               đến thành hình bộ máy quả tạc đạn rồi đem trả nhà thầu.

                    Thế mà lên Nam Ninh, Hùng thƣờng vác đƣợc tạc đạn có cả thuốc về. Mỗi lần cứ xách từng
               bộ phận khác nhau. Dƣới buộc tơ nõn là gói vỏ, gói kíp. Ngƣời ta không đấu thầu thuốc nổ.

               Nhƣng mua thuốc nổ lậu ở ngoài thì giữa chợ Nam Ninh cũng sẵn nhan nhản ngƣời bán. Hoặc có
               khi về Long Châu nhờ Thụ cho ngƣời vào sở tu giới gặp bạn quen, xin đạn thôi, đem về moi

               thuốc ra trộn lại. Hùng đem về Cao Bằng nhồi thành tạc đạn. Tốt nhƣ nguyên. Đã ném thử xuống
               sông Bằng mấy lần, cá chết nổi, vớt một gánh bán chợ Nƣớc Hai.
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129