Page 121 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 121
Lê Hồng Phong trở về. Tự dƣng, trong ngƣời Bùi lại thấy sáng láng và hăng hái hẳn lên, nhƣ
cái máy nổ đƣợc đổ ét-xăng vào, tiếng máy lại giòn giã và khói bốc thật đẹp.
Phong hỏi Bùi:
- Bây giờ anh có còn biết ai bên Xiêm không?
- Tôi vẫn viết thƣ về bên ấy.
- Vừa rồi mình đên Phi-xít, nhƣng xem ra mật thám Xiêm làm ngặt lắm, ngặt hơn nữa,
không gặp đƣợc ai.
- Đã hai năm nay, thằng Tây đƣa tiền cho thằng Xiêm thả ra mua đƣợc mấy ngƣời mình làm
mật thám, thành thử bên ấy bây giờ là ngƣời tốt ngƣời xấu lung tung cả. Viết thƣ cũng phải cẩn
thận. Tôi viết cho anh em Hoa kiều rồi nhờ họ chuyển tay...
- A ra làm thế.
Bùi hỏi:
- Anh Vƣơng “cao” về đây từ bao giờ?
- Ba hôm nay rồi.
- Anh có chỗ ở chƣa?
Phong cƣời:
- Chƣa cách nào đi khỏi đây.
Bùi ngơ ngác không hiểu. Phong vẫn cƣời, hỏi lại:
- Anh biết tại sao không?
- Chịu.
- Kẻ cắp ngoài Hồng Kông đã nẫng mất ví, tôi mất sạch cả tiền rồi. Trông mẽ ngƣời buôn
bán lớn cho nên kẻ cắp vây nhƣ kiến. Còn có thể chúng ăn cắp vì chính trị nữa. Thế nào thì cũng
là mất nhẵn tiền, may lại đi lấy vé tàu rồi nên mới vào đƣợc đến đây. Ăn mặc sang thế này có thể
ở nhà trọ này ngƣời ta tƣởng ông đại phú thƣơng Vƣơng Nhất Dân đƣơng mải bận tính toán việc
hàng họ cuối năm và có thể ông không thèm ăn ở cái hàng cơm tồi này cũng nên.
- Thế mấy hôm nay anh ăn cơm ở đâu?
- Đến bữa ăn thì đi chơi, chẳng ăn ở đâu cả.
- Chết! Chết!
- Ngủ và đi chơi cũng thú vị nhƣ ăn, anh à.
Bùi đi trang trải ngay. Thế là cái nhà trọ Nam Ninh lữ điếm biết rằng ông triệu phú Vƣơng
vừa có ngƣời thƣ ký của cửa hiệu đại lý hãng ông ở đây đến cho ông sai bảo. Việc đó có thể