Page 119 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 119

thành phố trên bến dƣới thuyền, không thiếu việc. Máy điện, máy nổ ca nô, chất đống để chữa.

               Lúc nào cùng nhộn nhịp.
                    Nhà ngoài là xƣởng máy. Gian trong, lò khâu. Phía sau, bếp và nhà ăn. Trên gác, một phòng

               là chỗ in đá. Buồng trong dài ra đến sân sau là nhà ở. Hơn hai mƣơi ngƣời trong nhà đều ở cả
               đấy.

                    Tầng thứ ba không ở hết, tiếc rẻ, Bùi cho một lão buôn hƣơng liệu ngƣời Trung Quốc thuê
               lại.  Lão lái buôn cũng chỉ thuê tầng này lấy chỗ trú chân khi đến Nam Ninh. Lão nay Hồng

               Kông,  mai  Nam  Dƣơng,  không  mấy  lúc  đến  ở.  Vì  vậy,  cũng  chẳng  khác  xƣởng  Nam  Hƣng

               chiếm cả ba tầng đàng hoàng.
                    Hùng ở Long Châu lên Nam Ninh mua tơ cho xuống ca nô về Ngô Châu. Thụ lên tải giấy và

               mực về. May mắn, đƣợc Trang dạy cách in đá. Tờ truyền đơn từ nay ra không phải vất vả với

               bản giấy thạch và bản in đất nữa. Nam Hƣng phát đạt, cách mệnh ở trong nƣớc ra hay ở Xiêm
               sang có chỗ đi lại. Tiếng tốt đồn đi có khi bọn Nguyễn Hải Thần ở tận Khai Viễn hay Côn Minh

               đƣơng tự nhiên cũng khiêng bàn đèn đến nằm vạ. Lâu quá, muốn đuổi lại phải cấp thêm tiền,
               chúng mới chịu đi.

                    Một buổi sáng, ngoài đƣờng đã tấp nập ngƣời qua lại. Trong nhà, ỏ gian dƣới, chỗ xƣởng
               máy, đã đến lúc ồn ào nhất nhƣ thƣờng ngày, khi các khách hàng ở bến đem máy nổ đến chữa,

               tiếng thử máy chạy rầm rầm với khói ét-xăng xanh khét lẹt. Gian trong, hai cái máy khâu chạy

               đều đều nhƣ ngựa bỏ nƣớc kiệu, lấp giữa một đống quần áo chất đống cao lù lù trên sàn nhà, phải
               vào tận nơi mới trông thấy hai ngƣời đƣơng đạp máy và một ngƣời thùa khuyết ngồi tận giáp

               tƣờng. Hiệu Nam Hƣng may khéo, đã đƣợc tiếng vì những bộ nữ kiểu Thƣợng Hải, vừa làm thầu
               vừa làm khách lẻ, cứ Tết đến thì đầu tháng chạp đã thôi nhận hàng. Chỉ có chỗ in đá là êm ả

               nhất. Thỉnh thoảng, nghe tiếng nƣớc rửa đá rỏ lách rách. Và chốc chốc giọng khàn khàn của anh
               Trang buồn tình đƣa mấy câu trống quân.

                    Cả ba cửa hiệu, hơn hai chục ngƣòi đƣơng chăm chú, mê mải.

                    Bùi ngừng đạp máy, ngƣớc lên. Nhƣng không phải ngƣời hỏi may quần áo. Một ngƣời vào
               đƣa cho “ông chủ” Bùi một cánh thiếp cài trong một phong bì nhỏ, in chữ kim nhỏ, phảng phất

               mùi thơm giấy và nƣớc hoa. Trên thiếp có mấy chữ hẹn và dƣới đề: Vƣơng Nhất Dân. Nam Ninh

               lữ điếm. Phòng số 6.
                    Bùi và Tân bàn nhau. Cũng không hiểu ai. Vƣơng Nhất Dân? Bùi nói Tân, đến đấy xem sao.

               Tân nói để cả Sơn đi cùng. Sơn nó thạo và thuộc Nam Ninh hơn cả. Hai ngƣời cùng đi.
   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124