Page 115 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 115

- Nguyễn Ái Quốc, vua cộng sản mà mày không biết à?

                    - Tôi đi kiếm củi.
                    - Này củi này!

                    Đăng Vít co giày tây đạp thốc một cái giữa ngực Mã Hợp. Mã Hợp ngã lạng vào tƣờng.
                    Mặt Đăng Vít tía găng. Cái mũi nó càng đỏ nhọn hoắt. Đăng Vít chặn một chân giày lên

               ngực Mã Hợp, hét:
                    - Ông thử mày đấy, ông hỏi chơi mày thôi. Mày vờ giỏi lắm, con ạ. Cả nhà mày chuyên nghề

               dắt cộng sản từ lâu rồi, từ khi mày còn bé kia. Ông thuộc mặt cả con mẹ mày, cả thằng Mã

               Thành Nhân bố mày. Mày tƣởng trốn sang ở bên Tàu thì che mắt đƣợc ông à? Đừng nhầm, con
               nhé. Năm kia, thằng Thụ, thằng Chi trốn ra suýt bị lính Tàu giết ở Bó Sa rồi chúng nó xuống ăn

               Tết ở nhà mày, ông còn lạ gì, ông biết đến tổ chấy nhà chúng mày rồi, con ạ.

                    Rồi Đăng Vít quát:
                    - Đội Năm, cho thằng này xơi tí điện.

                    Đăng Vít vẫn chặn một chân lên ngực Mã Hợp. Nền nhà đã sẵn bệ xi-măng, có hai cái cọc
               sắt vừa tầm trói tay chân ngƣời nằm ngang chỗ này vẫn để tra tấn. Đội Năm ghì Mã Hợp vào đấy

               rồi vào buồng đem ra một cái hòm điện bằng gỗ nhƣ cái hòm đồ thợ mộc. Chỉ khác hòm này có
               cái tay quay và thấp nhƣ cái gối nhẹ nhàng để cạnh đầu. Mã Hợp bị nằm vật ra, còn đƣơng ngơ

               ngác, chỉ kịp nghe vòng quay bắt đầu kêu rò rò đã thấy ruột gan lộn phộc, hai lỗ mũi cứ thở thốc

               ra nhƣ bò rống, thế là Mã Hợp trợn căng mắt, sùi bọt mép, ngật đầu xuống.
                    Lát sau, Mã Hợp tỉnh dậy. Đăng Vít lại thình thịch nện gót giày xuống ngực Mã Hợp, hỏi:

                    - Tung truyền đơn những đâu? Muốn sống thì khai ra.
                    Mã Hợp bần thần nhìn Đăng Vít, rồi từ từ lắc đầu, nhắm mắt lim him.

                    Ba hôm sau, đội Năm vào nhà giam, bảo Mã Hợp:
                    - Mày nghèo thế, trƣớc tao ở Đồng Đăng tao biết, tao thƣơng mày lắm. Làm ngƣời phải sống

               cho có miếng ăn đã, con ạ.

                    Giọng nó ngọt xớt. Nhƣng Mã Hợp ở Đồng Đăng đã biết đội Năm ác đánh chết ngƣời không
               ghê tay. Cho nên, cái giọng ngọt xớt của nó Mã Hợp chỉ thấy nó bằng con dao sắc cứa cổ ngƣời

               ta.

                    Ừ, ai cũng phải lo cách sống đời mình. Cho đƣợc cơm ăn áo mặc, cho béo tốt, cho sung
               sƣớng. Nhƣng cách gì thì cách, làm cái nghề ăn lƣơng để chuyên đi đánh ngƣời đến chết nhƣ

               chúng mày thế này thì ác quá, không phải nghề của con ngƣời. Mã Hợp trả lời đội Năm:
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120