Page 8 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 8
Bà Chúa Liễu Hạnh ra oai với tất thẩy, cả những ai không biết đến danh tiếng của mình, để
muôn chúng sinh phải nể sợ mới thôi.
Chừng như là, có một chút cái “máu” của những kỳ nhân ấy, Trần Huy Liệu phải vào
người cái tính độc lập bướng bỉnh không chịu khép mình vào những trật tự, khuôn khổ bình
thường một khi ông không thấy nó là hợp nhẽ. Nhưng đó là chuyện mãi sau này…
Ông sinh ở thôn Vân Cát, xã Kim Thái, không trù phú bằng Liên Bảo, Liên Minh trong
nghiệp “trồng” nhân tài, nhưng lại là quê Bà Chúa Liễu Hạnh, một trong Tứ Bất Tử của thần
thoại Việt.
Làng Vân Cát giáng sinh thần nữ
Cõi trời Nam bất tử hòa thân
Vốn xưa Đệ nhị cung tiên
Phong lưu công chúa ở trên thiên đình
(Văn chầu Thánh Mẫu)
Là người làng Bà Chúa, nhưng Liệu sớm không được chòng ghẹo, trêu đùa ai, ngay cả
làm nũng mẹ cũng không. Tuổi thơ của cậu chấm dứt từ năm lên sáu để mang sứ mạng Báo
Thư Cừu, tức là trả mối hận đèn sách cho cha và anh. Trọ học ở Hạnh Lâm, Công Luận, dù
nhọc nhằn với Tam Tự Kinh, Liệu vẫn được phép thảng hoặc chơi trận giả bằng gươm giáo
gỗ bên chiếc lò gạch. Nhưng ông đồ Trần Huy Trình muốn con sớm hay chữ, sau đó đã bắt
học tắt ngay những Đại học, Ngũ kinh, Tứ thư và Bắc sử. Sớm xa rời những nghịch ngợm
hồn nhiên, Liệu phải sống theo kiểu con cháu Thánh hiền. Năm mười lăm tuổi, cảnh nhà bí
quẫn, cậu bắt đầu bán chữ, nghĩa là dạy chữ nho cho bạn cùng trang lứa, thậm chí “gà bài”
cho mấy hương sinh lớn tuổi còn theo nghiệp lều chõng.
Mùa đông năm ấy rét cắt da cắt thịt, nhưng trong lòng Liệu thì ấm bừng ngọn lửa. Hân
hoan không tả được. Áp Tết, bố cho về nhà để dỏn dòn don với mẹ, được anh Chước, chị
Riêu, chị Tự cho quà, gặp lại anh Hích, anh Đích cùng chúng bạn.
Đôi chân nhỏ hồng hào của cậu bé bước thoăn thoắt trên ngọn cỏ táp đi vì lạnh, chẳng
kể đến nhịp thở đằng sau của ông bố.
Mồng một chơi của chơi nhà
Mồng hai chơi điếm, mồng ba chơi đình
Mồng bôn đi chợ Qua Ninh
Mồng năm chợ Trình, mồng sáu non Gôi