Page 5 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 5
ba tuổi, đã quá quen với nghi lễ. Lúc lâu sau, các thủ tục cũng xong, cả nhà ngồi vào mâm:
ông đồ, bà đồ, anh Chước, chị Riêu, chị Tự. Liệu được ưu tiên gặm đùi gà. Rồi anh Chước lại
gắp đầu cánh bỏ vào bát cậu út, nhỏ nhẹ: “ăn đi rồi còn bay xa”. Ông đồ cũng sẻ sang bát con
cái đầu gà, thứ cậu út rất thích nhưng không mấy khi được ăn.
Đang cắm cúi gặm sồn sột, Liệu nhận thấy mọi người lặng lẽ quá. Mọi hôm ăn độn, lát
khoai cõng dăm bảy hột cơm, mà chuyện rào rào. Mà bà đồ chỉ đưa đẩy vài đũa rồi chạy đâu
đâu. Liệu mò xuống bếp, thấy mẹ đang ngồi cạnh ông đầu rau lạnh ngắt.
- Mẹ không ăn à? Con ăn hết thịt gà bây giờ.
- Con ăn hết đi. - Giọng bà đồ nghèn nghẹn.
- Mẹ sao thế? Sao mắt mẹ ướt?
Rơm ẩm nên lắm khói, mẹ cay mắt.
- Đun gì mà cay…
- Lên nhà kẻo bố mắng. Mẹ lên ngay đây.
Liệu ngồi vào mâm, rấm rứt ăn hết bát xôi dưới sự soi xét im lìm của bố. Giường bên,
bà đồ ngồi gói tay nải, đút vào con khăng cho đứa trẻ đi xa.
- Mẹ để cái này vào. Nhưng chơi ít thôi. Con trai lớn rồi phải học chăm nhá.
Bà nói vậy rồi chạy vội ra đầu ngõ, giả bộ đi thăm người ốm. Giờ khắc thằng bé đi nặng
nề lắm đối với bà.
- Nào! Đi! Đến Hạnh Lâm rảo hết một buổi, đi giờ là vừa.
Liệu sợ hãi nhìn quanh rồi co cẳng phóng ra cổng, bị anh Chước túm lại. Ông đồ Trình
đã khoác tay nải, dứ dứ chiếc roi mây: “Mày có đi không thì bảo?”.
- Con không đi Hạnh Lâm. Con không đi học.
- Không đi này? Không ăn chữ Thánh hiền thì ân roi này…
Mỗi lần “không đi này” là một lần sợi mây vút lẳn vào đít. Chị Tự, chị Riêu cũng chạy
đâu cả, chỉ còn anh Chước đứng ngó ra chỗ khác. Cuối cùng ông đồ cũng rong được Liệu ra
ngõ. Trông thấy anh Hích, anh Đích và mấy đứa bạn ẵm em đứng nhìn, cậu bé đu chặt lên
cánh cổng, lằn roi lại vút xuống. Cơn mưa đòn kéo dài qua mỗi lần níu kéo, mỗi roi là thúc
thêm mươi bước xa nhà.
Hết búi tre, bụi duối là cánh đồng, cuộc phản kháng tạm thời ngưng lại. Đã trông thấy
cây gạo, mái cong cong phủ Dầy thờ bà Chúa Liễu, những chỗ mọi ngày Liệu được rong chơi