Page 100 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 100
Đó là một bức thư, gần sáu chục năm sau, được tác giả của nó chép lại theo trí nhớ,
trong thiên hồi ký “Những ngày xa xưa ấy” ra ở Mỹ năm 1996. Sự chính xác về câu chữ đến
đâu, chả ai bảo đảm được, nhưng sự thực thì hẳn là đáng tin cậy.
Sài Gòn ngày… tháng… năm…
Anh thân yêu.
Cho phép em được dùng hai chữ “thân yêu” vì đây là lần đầu tiên và cũng là lần chót.
Chúng ta sẽ từ biệt nhau trên bức thư này luôn luôn và mãi mãi! Mai hay mốt đây anh sẽ nhận
được thiệp cưới của Hồng với một người đàn ông xa lạ. Em biết chuyện này làm thương tổn
lòng tự ái của anh không ít, nên em vội viết thư này để giải thích cho anh rõ mọi việc. Ngay từ
bức thư đầu tiên anh viết cho Hồng cho đến bức thư ngày hôm qua mới nhận được, trong
toàn bộ những bức thư ấy đã diễn tả một giai đoạn từ tình bạn sang tình yêu mà anh đinh
ninh giữa anh và Hồng. Sự thật không phải vậy, mà người ký tên ấy là em, chỉ là em mà thôi!
Lý do: Hồng rất làm biếng đọc thư, trong khi công việc, nào tiền bạc, khách khứa, rộn rịp suốt
ngày. Do đó, Hồng giao cho em trả lời tất cả thư từ, em có hỏi lại… Cả thư anh Liệu nữa sao?
Hồng trả lời cụt ngủn: “Tất cả chẳng từ một ai”… Em hiểu ngay Hồng chẳng có chút cảm tình
riêng tư gì với anh cả. Lẽ ra, em nên nói cho anh biết lúc ấy. Nhưng, không biết vì cơn cớ gì, đã
xui em… viết tiếp cho anh.
Cho đến hôm nay, đám cưới của Hồng, em không còn lý do gì để giấu giếm được nữa,
đành phải viết thư này nói rõ cho anh biết. Em là người con gái nghèo, trình độ học vấn lại ít,
tiền của không có gì, chỉ là một kẻ làm công cho Hồng như tất cả mọi người làm trong nhà
bảo sanh ấy. Đối với anh, em chỉ là một con số O - không có gì xứng đáng cả. Cái tội gian trá
xin anh tha thứ cho em và em thanh minh với anh rằng: Hồng là con người vô tội, không biết
gì về việc em đã làm cả. Em thật có lỗi nhiều, nhưng bây giờ, em biết nói gì đây? Chỉ xin anh
nhớ cho rằng: Hồng không lừa anh mà chính em lừa anh và căn nguyên sự lừa lọc ấy chỉ là
một tình yêu cuồng nhiệt không kịp suy nghĩ, thế thôi!
Từ nay chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, nhưng luôn luôn trong lòng em vẫn có
một chỗ cao quý nhất, sâu kín nhất để tôn thờ hình ảnh anh: