Page 291 - Tín Ngưỡng Cư Dân Ven Biển Quảng Nam
P. 291

iyể/ỵ7'/f  .     t^ổf/'ryiy



      đến sự thiếu hụt trong làm  ăn, chuyên đi ấy không bao giò
      no mồi.

           Theo quan niệm  của  ngư dân,  đi biển  nên chọn  ngày
      tôt,  bởi  nó  liên  quan  đến  tính  mạng  của  họ.  Họ  tránh
      ngày  tam  nương,  ngày sát  chủ  như  dân  gian  quan  niệm.
      Riêng  người  có  tang  không  được  đi  biển  trong  một  trăm
      ngày.  Trên  đường  ra  bến,  rất  kỵ  gặp  người  mang  bầu,  vì

      sỢ  câu  "sinh  dữ,  tử  lành  "  "vận"  vào  mình...  Khi  lên  ghe
      thuyền, kiêng mang dép, vì cho rằng chỉ có ngưòi chêt mới
      mang  đầy  đủ  đồ  dùng  sang  thế  giới  bên  kia.  Hành  vi
      mang  dép  đồng  nghĩa  vói  việc  báo  điềm  người  ta  không
      bao giờ trở về nữa.

            Khi xuất hành,  kỵ bị  ghe  khác  vượt  lên  trước,  vì  cho
      thế  là  bị  hớt  mủi,  tức  bị  lấy  mất  mọi  sự  may  mắn  của
      chuyên đi.  Và người  ngồi phía  mũi ghe không được ngó lại
      phía  sau, bởi giông như sự vĩnh biệt;  người đầu bếp không
      được  lấy tay chống cằm,  vì  đấy là  biểu  hiện  của  buồn  rầu

      do chia ly. Tất cả những biểu hiện đó là điềm báo sự chẳng
      lành, thường là liên quan đến tính mạng của ngưồi đi biển.

            Sinh  hoạt  ăn  uốhg  trên  ghe  tàu  cũng  phải  giữ  gìn,
      kiêng  cữ.  Không  chặt  đầu  cá,  đuôi  cá,  vứt  ruột  cá  xuốhg
      biển,  vì  sỢ  đổi nghề;  khi  ăn không  được  lật cá  mà  phải  ăn
      hết mặt trên rồi gỡ bỏ xương, vì sỢ ghe thuyền bị lật.  Kiêng
      làm  rót các vật  dụng nấu  ăn như  dao,  nồi,  bát chén xuống
      biển,  vì  cho  những  thứ  này  khắc  với  Bà  Thuỷ  trong  Ngũ


                                  -    Z  9    1    -
   286   287   288   289   290   291   292   293   294   295   296