Page 289 - Tín Ngưỡng Cư Dân Ven Biển Quảng Nam
P. 289

. z



      đánh  bắt,  thì  gọi chung  là"  rau"  và"  m ồi  ",  mà  không  dám
      gọi thẳng  tên từng loại  cá,  vì  sỢ  lần sau cá  không vào  lưới.
      Cá  đầy  khoang,  không  đánh  nữa,  thì  không  nói  "thôi",

      "đầy"  mà  nói  "no  rồi  "  hoặc  "chửng  dòng",  sỢ  nói  "thôi"  thì
      chuyên  sau  sẽ  không  được  gì,  và  cũng  có  thể  thôi  luôn
      không bao  giò  đi  biển  nữa.  Hành  trình  đi  biển,  nếu  có  các
      sự  việc  liên  quan  đến  các  từ  "mất",  "lui",  "úp"  thì  phải  nói
      tiếng  trái  nghĩa  hoặc  gần  nghĩa,  nhưng  không  được  hàm

      nghĩa  m ất  m át.  Chẳng  hạn,  nói  "tới  sau"  thay  cho  "lui  về"
      (lui thuyền về nhưng nói là tới sau),  nói "nghiêng" thay cho
      úp  (hành động là úp thúng nhưng lại nói nghiêng thúng)...
           Trưóc khi đi biển,  kỵ nhất có người đến thăm hỏi,  dặn

      dò;  trên  đường  ra  bến  người  ta  rất  sỢ  ai  đó  gọi  giật  mình
      lại, vì như thê là báo điềm  gở - người ra đi không bao giò về
      nữa.  Chuyên  đi  biển  đầu  mùa  được  quan  niệm  là  đi  cầu
      phúc,  mua  may,  nên  không  nói  là  "đi  biển"  mà  là  "đi  m ở
     hàng "hoặc "đi m ai xưa".

           Trong sinh hoạt  giao  tiếp  hàng ngày,  người  ta  kỵ  nói
      những  tiếng  liên  quan  đến  tai  hoạ  của  nghề  biển  như"
      "lật",  "chim",  "bế'.  Những tiếng có nghĩa  tiêu  hao,  tiêu  tán
      thì  phải  nói  thế bằng tiếng  khác.  Ví  dụ,  nói là  "chíp"  thay
      cho  ăn,  nói  "diêm"  thay  cho  m uối,  nói  là  "lau  nước"  thay

      cho tá t nước...
           Đôi  với  cá  voi  -  vị  thần  đã  có công  làm  cho  sóng  yên,
      biển lặng, bảo toàn tính mạng cho nhà biển, thì cũng có rất


                                    2  B  9
   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293   294