Page 55 - Kỹ Năng Tự Nhận Thức
P. 55
Chợt cô ô-li-a kêu lên:
- Lạ nhỉ, một chiếc ủng của tôi thì ở đây, dưới cái móc áo này, còn một
chiếc nữa thì đi đằng nào rồi?
Tôi và chị Li-ô-la tái mặt. Cả hai chị em đứng im, không dám động đậy.
Cô Ô-li-a nói:
-Tôi nhớ rõ ràng là tôi đã đến đây bằng cả hai chiếc ủng, vậy mà bây
giờ chiếc thứ hai biến đi đâu nhỉ?
Chú Kô-li-a cũng tìm ủng của mình và nói:
- Trò quái quỷ gì thế này? Tôi cũng nhớ là mình đã đi cả đôi ủng đến
đây, vậy mà bây giờ chỉ còn một chiếc, chiếc kia biến mất đi đâu mất rồi?
Nghe nói vậy, chị Li-ò-la sợ quá, đến nỗi bàn tay đang nắm chặt bỗng
duỗi ra, mấy đổng xu leng keng rơi xuống đất.
Bố tôi lúc ấy cũng ra tiễn khách, trông thấy thế liền hỏi:
- Li-ô-la, con lấy tiền đâu ra vậy?
Chị Li-ô-la bắt đầu bịa chuyện để nói dối, nhưng bố bảo:
- Không có gì tồi tệ hơn là nói dối!
Chị Li-ô-la liến oà khóc. Tôi cũng oà khóc theo. Và chúng tôi cùng nói:
- Chúng con bán hai chiếc ủng cho ông đồng nát, lấy tiền để
mua kem.
Nghe thấy thế, cô ô-li-a và chú Kô-li-a sững cả người. Dĩ nhiên là sau
đó bố đã mua hai đôi ủng khác đền cho cô chú ấy.
Còn tôi, mỗi lẩn ăn kem lại không khỏi nghĩ ngợi và thấy có gì đó
không còn thoải mái như trước nữa.
(Theo truyenngon.com.vn)
55